Chương 39: Giống cái xinh đẹp đó mới là bảo bối

Giống nhà Tư Yên, có rất nhiều thú nhân khác cũng lục đυ.c chạy lên cao. Nước mưa cọ sạch gò má mềm mại của cô, đống bùn bẩn thỉu cũng không thể chịu nổi mà bị cuốn trôi đi, để lộ khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của Tư Yên.

Đông Xích bé nhỏ ôm chặt Tư Yên, lần đầu nó cảm giác được mẹ của mình đẹp đến mức nào.Tây Thanh với Bắc Tễ cũng thấy mặt Tư Yên lộ ra, hiếm lắm mới thấy được khuôn mặt thật của cô. Nên cả đám đều ngây ra không một ai lên tiếng, đôi lúc lại trộm liếc qua ngắm nhìn sự xinh đẹp của mẹ mình.

"Tư Yên sao?" Một giọng nói ngạc nhiên của giống đực gọi Tư Yên quay lại. Cách đó không xa, một thú nhân sói xám mắt toả sáng nhìn chằm chằm cô dưới mưa.

Tư Yên nhận ra giống đực này, là Lang Phong, là giống đực đầu tiên cô tiếp xúc khi xuyên tới thế giới này.

Đông Xích nhanh tay nắm lấy bùn đất lạnh lẽo dưới đất, bôi hết lên mặt của Tư Yên. Cơ thể cô thoáng đông cứng khi cảm nhận được cái lạnh, cô khó hiểu ngó xuống Đông Xích.

Tư Yên thấy sắc mặt thằng bé rất tệ, đồng tử dựng đứng cảnh giác, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lang Phong, giống như đang cảnh cáo giống đực đứng phía kia.

Không chỉ nó, ngay cả Tây Thanh lẫn Bắc Tễ cũng đồng loạt dựng đứng đồng tử cánh cáo hắn ta.

Sự thay đổi nhanh chóng như vậy khiến Tư Yên hơi ngây người. Sau đó cô nhạy bén nhận ra, có thể nào Lang Phong là một kẻ xấu không? Vì thế nên bọn nhỏ mới cảnh giác bất ngờ như thế?

Lúc này Tư Yên hoàn toàn không biết, việc khuôn mặt xinh đẹp ướŧ áŧ của mình lộ ra trước một giống đực không có bạn đời, nguy hiểm đến mức nào.

Con người tại Trái Đất, ở chế độ cũ, phụ nữ quả thật phải làm bẩn khuôn mặt để bảo vệ bản thân. Đến khi văn hóa thay đổi, phụ nữ mới được tự do làm đẹp.Người phụ nữ có toàn quyền ăn mặc đẹp đẽ để làm bản thân vui vẻ. Đó là sự đồng tình của toàn thể phụ nữ khi có đủ năng lực bảo vệ bản thân.

Nhưng nguyên tắc ở thế giới thú nhân thì không giống vậy. Đực nhiều cái ít, chỉ một giống cái như Hùng Nhu cũng có một đống giống đực theo đuổi, nói gì đến một báu vật như giống cái xinh đẹp tuyệt vời.

Vì có thể đến được với giống cái, vì vấn đề sinh sản. Họ sẽ trả giá bằng cả tính mạng của mình!

Trong mắt Đông Xích ánh lên sự chán nản.

Nó đã sớm để ý đến khuôn mặt của mẹ mình khi bị nước mưa rửa sạch rồi. Nhưng không biết vì sao lại đột nhiên tham lam muốn ngắm nhìn lâu hơn, nên mới không để ý nhiều vậy. Để cho một tên giống đực khác thấy được.

Lang Phong nhận thấy dã tâm của mình bại lộ, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Hắn ta cố gắng làm ra dáng vẻ ngây thơ, tốt bụng.

"Tư Yên, các cô cũng lên núi sao?" Hắn ta gọi lớn.

Tư Yên cảnh giác năm chặt tay bọn nhỏ, ra vẻ tự nhiên nói: "Mưa lớn quá nên hang bị ngập rồi."

Lang Phong cười: "Cô yên tâm đi, chỉ một chút thôi. Ngày mai mưa sẽ ngừng."

"Sao anh dám chắc?" Tư Yên hỏi.

Lang Phong đáp: "Tộc trưởng mới báo tin, đại tế sư của Thú Thành có nói qua, ngày rực lửa sắp tới gần. Trận mưa lớn này có thể coi là bước đêm cho ngày đó. Đại tế sư chưa từng tiên đoán sai."

Đồng tử Đông Xích hơi chấn động.

Ngày lửa cháy, ngày lửa cháy thực sự sắp tới sao!

Nó bất giác năm chặt tay Tư Yên.

Lang Phong nhìn xuống dưới chân núi: "Tộc trưởng đang nghĩ cách trữ nước, nhưng thực sự không có cách nào dùng được."

Tư Yên bình tĩnh cầm tay ba đứa nhỏ, lại nói với Lang Phong: "Bọn tôi lên núi trước."

Lang Phong bước nhanh tới, nói: "Tôi đi cùng mọi người."

Tư Yên kéo giãn khoảng cách: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu."

Tư Yên kéo ba đứa nhỏ chạy đi. Lang Phong nhìn the bóng dáng một nhà cô, sự tham lam trong đôi mắt không thèm che giấu thêm nữa.

Bảo sao Thái Sâm lại thích cô ấy. Đúng là một giống cái xinh đẹp. Cô còn không có giống đực thứ hai, năng lực sinh sản cũng rất mạnh. Nên dù có dùng thủ đoạn gì đi nữa, chỉ cần được cô sinh cho một ổ con. Có chết hắn ta cũng cam tâm!

……

Sau khi Tư Yên rời đi, giọng nói lạnh lẽo của Đông Xích vang lên bên tai cô: "Hắn ta không phải một người thú tốt."

Ngữ khí lạnh lùng nhưng Tư Yên lại thấy được sự quan tâm ẩn trong đó. Cô nói: "Yên tâm đi, mẹ sẽ không quan tâm đến hắn ta đâu."

Đông Xích hơi ngạc nhiên, lập tức quay đầu đi, "Bà đừng có hiệu lầm. Tôi không có quan tâm đến bà đâu."

Tư Yên nghe vậy liền mỉm cười: "RồI, rồi, rồi, mẹ biết rồi."

Đông Xích nhận ra cô đang trêu chọc mình nên hơi bực bội, đang định quay sang cãi mấy câu, lại thấy cô đang rửa sạch bùn đất nó mới trét lên, không biết vì sao, lại quên giận dữ.

Cuối cùng vẫn là thiên nga quay trở về.

Không biết ngày mai trời có tạnh mưa hay không. Nhưng hôm nay mưa vẫn không ngớt bớt chút nào.

Tư Yên tìm thấy một khối đá lớn, vị trí cũng cao hơn những viên đá thường nên không bị ướt.Cô đặt những tấm thảm rơm trên người bọn nhóc xuống, treo lên khối đá để nước mưa không bị hắt vào. May mắn bên dưới khối đá đó còn tìm được mấy khúc gỗ khô ráo.

Cô lấy bật lửa đánh lửa, bọn nhóc cởϊ áσ da thú của mình ra, đem tới bên cạnh đống lửa hong khô.

Nhất thời, không khí trở nên ấm áp hơn hẳn. Cuối cùng, vẫn là Tư Yên đánh bay không khí này. Cô nhẹ giọng hỏi: "Ngày rực lửa là sao?"

"Sẽ chết hết." Đông Xích lạnh lùng đáp.

Tây Thanh vừa khảy đống lửa, vừa nhẹ giọng trả lời: "Có thể là nóng đến chết, cũng có thể là khát tới chết."

Bắc Tễ mở miệng nói: "Con nghe đồn ngày rực lửa là ngày thần mặt trời tức giận, là ngày tai hoạ."Ba đứa nhóc thay phiên nhau giải thích, hơi ấm không còn sót lại chút nào, chỉ còn sự sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết đang tới gần.

Tư Yên cười lớn: "Đáng sợ đến vậy sao?"

Đông Xích lạnh nhạt liếc nhìn Tư Yên một cái mới nói: "Giống cái đều chết sớm nhất."

Tư Yên đánh lên đầu nó: "Con không nghĩ tốt cho mẹ được à."

Đông Xích sờ đầu mình, im lặng hạ tay.

Tây Thanh nói: "Còn nghe kể, sức nóng của ngày này còn thể mang đi nướng chín trứng. Nhiệt độ như vậy, giống như muốn diệt tất cả giống loài."

"Trứng hình như ăn ngon lắm đó." Bắc Tễ ngẩng đầu nói.Tây Thanh liếc nó: "Chúng ta cũng sẽ bị nướng cháy như vậy, hang động cũng không thể giúp gì."

"Nước sẽ nhanh chóng bị đốt hết, sẽ không còn nước để uống." Đông Xích nói, "Giống cái náo loạn, bọn họ gầy yếu đương nhiên không thể chịu nổi sự tức giận của mặt trời. Rất nhanh sẽ chết hết."

"Con đang mong ta chết lắm đúng không." Tư Yên cười nói.

Đông Xích khẽ hừ một tiếng. Mặc dù trời mưa lớn cô vẫn mang nó đi theo. Nhưng ngày rực lửa mới chính là thực sự đối diện với cái chết. Nó không thể đi lại, bị liên lụy, cô chắc chắn, chắn chắn, chắn chắn sẽ vứt bỏ nó!

"Ngày đó kéo dài bao lâu? Có cách nào phòng tránh không?" Tư Yên hỏi.

Đông Xích đáp: "Nghe nói kéo dài khoảng một tháng."

"Một tháng cơ à..." Tư Yên lẩm bẩm, lâu quá.

Đông Xích lại nói: "Ngày rực lửa càng tới gần, đất nước sẽ bị khô cạn, chỉ còn lại hồ Ám Nhật... Đó là ao hồ tự nhiên, xung quanh có thảm thực vật rậm rạp, dù ngày rực lửa có tới gần thì nơi ấy cũng không bị khô cạn. Chỉ có đến chỗ đó mới có thể thoát nạn."

Tư Yên vừa nghe, tinh thần tỉnh táo lại.

Đông Xích ngập ngừng: "Có điều..."