Thái Sâm ngửi xung quanh, khứu giác tộc sói rất nhạy, rất nhanh hắn đã tìm thấy chỗ của Tây Thanh.Tư Yên đi theo Thái Sâm tới đó. Tây Thanh đang cuộn tròn mình trốn trong một cái hang động ở tít trong rừng.
Hắn cố gắng ôm lấy mình, run rẩy sợ hãi.
Bà ấy đã thấy.
Bà ấy đã thấy.
Bà ấy thực sự đã thấy.
Người mẹ dịu dàng nấu cơm cho hắn sẽ không bao giờ tồn tại. Bà ấy đã đẩy nó vào lửa, làm bỏng mặt nó.
Rất đáng sợ, rất sợ hãi.
Mẹ...
Mẹ ơi...
Tây Thanh sợ lắm...
"Tư Yên, Tây Thanh ở trong hang động đó." Thái Sâm nói.
Tư Yên hoảng loạn đi tới phía trước hai bước, nhưng vừa bước đến cửa hang, cô lại chần chừ.
Thái Sâm đi tới bên người Tư Yên, nhẹ giọng hỏi: "Tư Yên?"
Tư Yên mấp máy môi, lại lắc đầu, cảm xúc phức tạp trong lòng hỗn loạn, cô bỗng nhiên nói: "Tôi không phải là một người mẹ tốt."
"Sao cô lại nói vậy." Thái Sâm vừa mới nói xong, nhận thấy Tư Yên đang muốn phát tiết ra hết cảm xúc của mình.
Tư Yên nặng nề nói: "Tôi bán Đông Xích với Nam Mặc, chúng hận tôi. Tôi còn khiến mặt Tây Thanh bị bỏng, nên nó cũng hận tôi.""Lúc trước tôi không biết. Chỉ cho rằng trẻ con nghịch ngợm nên cố ý gây rối, khó dạy bảo. Bây giờ lại cảm thấy, bị chúng xa lánh là do tôi tự chuốc lấy."
Cô cẩn thận nghĩ lại. Nguyên thân đã biến mất, cô chiếm lấy cơ thể người ta, chiếm lợi của người ta, nên phải gánh lấy trách nhiệm người.... Cùng với, nghiệp do người ta tạo ra...
"Tư Yên à..." Thái Sâm không biết nên an ủi cô như thế nào.
Tư Yên hít một hơi, cắn chặt răng thu lại cảm xúc, cô đi tới hang động trước mặt.
Nhưng tiếng bước chân lại khiến rắn con nhạy cảm bên trong chú ý tới. Nó nhạy bén, kêu lên:
"Ai đó! Không được tới đây! Đừng có qua đây!!"Rắn con trong hang nhạy cảm lại kích động, nháy mắt trên người đã mọc đầy vảy rắn.
Tư Yên vừa mới bước vào đã bị Tây Thanh ném đá trúng đầu. Thái Sâm nghe thấy tiếng động, nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy đầu Tư Yên đã bị thương, chảy đầy máu.
Rắn con thấy máu hiển nhiên như bị chịu đả kích, nó không biết nên làm gì.
"Ta, bà đừng qua đây! Đừng có qua đây!!!"
Thái Sâm bực tức nói: "Tây Thanh! Sao ngươi có thể làm mẹ mình bị thương nhiều vậy chứ! Ở tộc Nham Hương, không một đứa nhỏ nào được phép làm mẹ mình bị thương!"
Tây Thanh sợ hãi tới run rẩy, nó liên tục thét lên: "Đừng qua đây, cầu xin mấy người, đừng qua đây mà!"
Tư Yên ngăn Thái Sâm lại, cô hít một hơi, bình tĩnh đi về phía Tây Thanh, "Tây Thanh, đừng sợ, là mẹ mà."
"Mẹ..."
"Là mẹ." Tư Yên muốn dùng sự dịu dàng để làm dịu Tây Thanh. Nhưng ánh mắt nó nháy mắt liền thấy đổi, mắt rắn chấn động tràn ngập sợ hãi cùng hoảng loạn.
Người nó run lên, lập tức biến thành một con rắn xanh. Nhưng nó không dám tấn công Tư Yên, chỉ có thể dùng hết sức lực trườn bò khỏi hang động.
Tốc độ nó quá nhanh khiến Tư Yên không ngăn kịp, cô chỉ có thể gọi với theo hướng nó bỏ đi: "Tây Thanh!"
Bà ấy đã thấy.
Bà ấy đã tới.
Bà ấy sẽ chán ghét mình...
Bà ấy không bao giờ thích mình, sẽ không bao giờ chịu thích mình...
Tây Thanh chịu kí©h thí©ɧ căn bản không thể nghe thấy Tư Yên nói gì, nó trườn đi rất nhanh, thoáng cái đã mất hút.
Nơi này vốn dĩ là rừng rậm nguy hiểm, hơn nữa trời cũng tối đen như mực, đám thú hoang dã trong rừng cũng bắt đầu hoạt động.
"Tư Yên! Đừng tới đó!" Thái Sâm vội ngăn cản.
Tư Yên lại gấp không chịu được: "Thăng bé chỉ là giận tôi quá, lại bị tôi doạ chạy rồi. Trời cũng tối, rừng cây lại nguy hiểm, tôi cần nhanh chóng đi tìm nó!"
Thái Sâm nhanh chóng hoá về hình thú đuổi theo.
Chạy rồi chạy, Thái Sâm lại cảm thấy rất kinh ngạc.
Rắn nổi tiếng có tốc độ nhanh kinh hồn, việc này không quá ngạc nhiên, nhưng vì sao một giống cái như Tư Yên cũng có thể chạy nhanh như vậy!?
Giống đực mạnh mẽ phóng vụt lên bên cạnh Tư Yên, lớn tiếng nói: "Cô lên đi!"
Nhưng hắn gọi cũng vô dụng, Tư Yên nhanh tay bắt lấy một cây dây leo, mượn sức của nó bay vụt lên không trung. Tốc độ này còn khiến Thái Sâm choáng váng hơn, hắn chỉ có thể cố sức đuổi theo.
Nhóc Tây Thanh không ngờ mình chạy nhanh như thế rồi còn bị Tư Yên bám đuôi, nó càng hoảng loạn hơn.
"Đừng qua đây! Đừng qua đây!!!" Tây Thanh hoảng sợ trườn tùm lum. Tiếng động của nó không nhỏ, thu hút đám thú hoang gần đó.
Một con chim ưng trên cao đã chú ý tới nó, dã thú trên không im lặng bám theo. Tộc ưng và tộc rắn trời sinh là địch, Tây Thanh cũng chú ý tới, nó càng sợ, càng không thể chú ý lựa đường.
"A!! A!!! Đừng qua đây, đừng qua đây!!"
"Tây Thanh!"
Chim ưng lao vụt xuống, nhắm tới Tây Thanh! Tây Thanh không còn sức lực chống cự bị nó bắt lấy dễ dàng, Tư Yên gấp gáp móc súng ra nhắm thẳng chim ưng bắn hai phát.
Viên đạn trúng vào cánh chim ưng, dã thú trên không bị thương một bên cạnh từ từ rớt xuống, Tư Yên phóng lên phía trước, trước mặt chính là vách đá sâu thẳm.
Đúng lúc này, Tư Yên tăng tốc độ, cô dùng tốc độ cực hạn của con người phi đến vách đá, trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, cô nắm được đuôi của Tây Thanh.
Nhưng chim ưng bị thương ở cánh cũng rớt xuống, nó đập lên Tư Yên. Đầu Tư Yên bị đập đến choáng váng mặt mày, nhất thời mất đi thăng bằng, cô ngã xuống vực.
"Mẹ ơi!!" Tây Thanh kêu lên.
"Tư Yên!!" Thái Sâm vội vã phóng tới vách núi, hắn khựng lại, trái tim chợt thắt, bốn cái móng vuốt mạnh mẽ, bất an đập mạnh.Tư Yên, Tư Yên, Tư Yên, em đừng xảy ra chuyện gì, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì hết!
Tiếng gào kinh hoàng truyền tới khôi phục ý thức của Tư Yên, có vẻ cô đã may mắn rơi xuống giữa vách đá. Tư Yên một tay giữ Tây Thanh, tay kia điên cuồng phát dị năng, dây leo cuốn chặt lên vách đá, vững vàng treo hai người lên trên, có thể nói là tình huống nghìn cân treo sợi tóc."Mẹ ơi, mẹ ơi!!" Tây Thanh kêu lên.
Tư Yên cười khổ: "Cuối cùng cũng chịu gọi mẹ rồi."
Hiện giờ bọn họ không ở trên mà cũng chẳng ở dưới, bị treo giữa vách đá.
Tây Thanh nhấp miệng, đột nhiên, lại như đứa trẻ khóc lớn: "Con không, con không muốn haii mẹ đâu! Con chỉ sợ quá, chứ không muốn hại mẹ đâu mà..."
"Con không hại ta." Tư Yên nói.
Dưới hoàn cảnh đầy tuyệt vọng này, Tây Thanh vực kỳ hối hận: "Mẹ ơi, con sai rồi,... Con chỉ sợ hãi, không nghĩ sẽ làm hại đến mẹ. Làm sao đây, con không..."
"Biết sai thì tốt rồi." Tư Yên cắn chặt răng, "Tây Thanh, con bò lên người mẹ đi, nhanh lên, mẹ không kéo con lên được!"
Da rắn trơn bóng, nên Tư Yên dùng hết sức cũng cảm thấy nó đang bị tụt xuống. Tây Thanh không dám ý kiến, nó bò lên cánh tay Tư Yên, quấn lên eo cô.
Choáng... Tư Yên sợ rắn nhất, kể cả biết đó là con mình cô cũng không ngăn được bản năng mà rùng mình.
"Mẹ ơi..."
"Không sao."
Phía trên cao lăn xuống vài cục đá, cùng với tiếng hét của Thái Sâm: "Tư Yên, Tư Yên!!"
Tư Yên ngẩng đầu, lớn tiếng đáp: "Thái Sâm, tôi không sao!"
Giọng nói phía trên ngừng lại khoảng hai giây, sau đó lại truyền tới giọng nói gấp gáp của sói xám, "Em cố tìm một nơi an toàn, nhất định phải đợi tới, tôi sẽ gọi người tới cứu em"
"Tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi sẽ chờ!"
Tư Yên nói xong, nhìn xuống chân, bệnh sợ độ cao lại khiến cô run rẩy.
Cô dứt khoáy không nhìn xuống dưới nữa.
Dị năng của Tư Yên không đủ để đưa cô quay trở lại đỉnh. Cô thấy gần đó có một khối đá lớn chìa ra có thể nghỉ ngơi, liền dùng dị năng điều khiển dây leo kéo mình qua đó.
Sau một lúc, tới được chỗ khối đá lớn, Tư Yên lại theo thói quen phát động dây leo làm một rào chắn bảo vệ.
Khối đá không lớn, dây leo chắn quanh cũng không quá to, vừa đủ để không gian nhỏ cho hai người. Lúc này, Tây Thanh biến về hình dạng nhóc con bám lấy lòng ngực Tư Yên.
Nó đã chịu đả kích cùng sợ hãi, hiện tại bám vào cơ thể ấm áp của mẹ, cảm thấy cực kỳ an toàn. Nó ôm chặt lấy cô khóc lóc, vừa như hối hận, lại vừa như sợ hãi. Nó khóc rất lâu, khóc cho đến khi kiệt sức mà mơ mơ hồ hồ ngủ gục đi mất.
Trẻ con quả nhiên luôn vô lo vô nghĩ như thế.Tư Yên xoa khuôn mặt nhỏ của Tây Thanh, rồi ngẩng lên nhìn vách đá dựng đứng, nhìn xuống đáy sâu thăm thẳm. Trời đã tối, Thái Sâm lại không biết bay, không biết đến bao giờ cứu viện mới tới.
Cô ôm nhóc con trong lòng, nhìn tay, cô nhớ lại hồi trước mẹ mình em trẻ con ra sao, rồi cũng tự điều chỉnh tư thế, cẩn thận ôm Tây Thanh vào lòng.
Vừa ôm, vừa nhẹ nhàng vỗ lên lưng nó.
"Ngu đi, mẹ ở đây, ngủ ngoan."
Giọng nói ấm áp của mẹ bên tai Tây Thanh. Rõ ràng nó hận bà, rõ ràng là có xích mích. Rõ ràng nó đã quyết định sẽ mãi mãi không tha thứ. Nhưng vì sao, chỉ vì cái thời khắc mẹ không màng tất cả nhào về phía nó, khồng màng tất cả mà ôm nó nhảy xuống kia. Giống như, mọi thứ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tây Thanh nhắm mắt lại, nhớ lại những lần đối xử tốt của Tư Yên với nó dạo này. Chỉ trong một thời gian ngắn thôi, Tây Thanh dường như quên đi Tư Yên không tốt của trước kia.
Nó dụi vào ngực Tư Yên khóc thút thít. Dù sao nó cũng mới bốn tuổi, cảm xúc hận và yêu đan xen thành một mảnh, tuổi còn nhỏ khiến nó không thể nhanh chóng tiêu hoá hết mớ hỗn độn đó.
Hồi nhỏ nó rất yêu quý Tư Yên, sau đó lại rất hận Tư Yên.
Nó vừa hận lại vừa yêu.
Nó mệt lắm, mệt đến nỗi không thể nghĩ tiếp nữa...
Tư Yên nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nhóc con trong lòng, cúi đầu nhìn, thấy thằng nhỏ đã ngủ say.
Sau khi mặt trờI lặn, gió đêm bắt đầu lạnh hơn, cô cố thúc đẩy lá cây sinh trưởng thật nhiều để che chắn cho nhóc con đang ngủ.
Đứng ở nơi này, lại hoàn hảo có thể ngắm sao cùng với cảnh mặt trời mọc.
Tư Yên im lặng nhìn trời, cảm thấy thật thư thái, an yên.
Đến khi nhóc con trong lòng cô từ từ mở to hai mắt nhìn mình.
Tư Yên cúi đầu nhìn nó, nhóc con ngơ ngác như chưa tỉnh ngủ. Rồi đột nhiên, lại đỏ mặt.
Tây Thanh lúc này thực sự rất đáng yêu, khiến Tư Yên không nhịn được cười trêu nó: "Tây Thanh à, chúng ta bị kẹt ở đây, không có đồ ăn nước uống, có thể sẽ chết vì đói khát đấy, con sợ không nè?"
Tây Thanh cúi xuống, cực kỳ nghiêm túc nghĩ câu trả lời cho lời trêu đùa của Tư Yên
Ở đây, chết đói...
Nó lắc lắc đầu, nghiêm túc nhìn cô: "Con không sợ."
Ở bên cạnh mẹ thì không còn sợ hãi nữa.
"Lừa con thôi." Tư Yên cúi đầu cười cười, "Mẹ sẽ không để con chịu đói đâu."
Mặt Tây Thanh đỏ lên. Khi đỏ mặt, nhóc con trong nóng ngoài lạnh này của cô rất đáng yêu.
Tư Yên nghịch mặt Tây Thanh, sau đó mở không gian ra. Sau đó lấy một chai nước khoáng, cùng một cục sô cô la sữa ra.