Chương 29: Bà về rồi

“Ta nói không được là không được!” Tộc trưởng tức giận đến đỏ cả mặt.Thái Sâm lại bình tĩnh cùng cương quyết đáp: “Chú ba,… thật ra, con tới không phải để thương lượng với chú.”

Chú ba của hắn có thể sẽ không hiểu, nhưng khoảng khắc hắn tận mắt nhìn con chim ưng kia bắt Tư Yên đi, hắn chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn vào đại dương rộng lớn, không cam lòng.

Một khắc đó, hắn đã hoàn toàn hiểu đuợ tâm ý của mình.

Tư Yên không muốn kết thêm bạn đời, nên làm người bảo vệ là lựa chọn duy nhất của hắn.

Tộc sói rất cứng đầu, nhất là lúc lựa chọn bạn đời, điều này tộc trưởng rất hiểu. Ông cứng tự biết mình khuyên không được, chỉ có thể bực bội quay người đi.

Mặc dù Tư Yên mới chỉ có một giống đực, vẫn đủ tiêu chuẩn trong việc sinh sản. Cộng thêm việc cô có khả năng điều khiển lửa, nhìn qua cũng biết là một giống cái có tiềm năng làm tế sư.

Nhưng chỉ vậy cũng không đủ tư cách có Thái Sâm là người bảo vệ.

“Ta quản không nổi con nữa.” Tộc trưởng nói, “Tốt nhất sau này đừng hối hận.”

Trên mặt Thái Sâm xuất hiện ý cười ngốc nghếch, hắn lắc đầu: “Cô ấy tốt lắm, con sẽ không hối hận đâu ạ.”

……

Mộc Kiêu đưa theo Tư Yên bay trên khôg trung tộc Nham Hương. Thái Sâm trong hang động nhạy cảm hít mũi ngửi, hắn dường như đã nhận ra một sự tồn tại nào đó.

Hắn nhanh chóng chạy ra cửa hàng, giương mắt nhìn lên con chim ưng trắng trên bầu trời. Thái Sâm tức giận vô cùng, tức khắc liền hoá thành sói xám chạy tới.

Mộc Kiêu đáp xuống đất, Tư Yên tiêu sái ôm thùng muối nhảy xuống khỏi người hắn.

“Mẹ ơi!!”

Cô chưa kịp chào hỏi với Thái Sâm, thì nhóc con trong nhà, bé Bắc Tễ đã nhảy bộp vào lòng.

“Mẹ ơi, mẹ về rồi, con còn tưởng, còn tưởng…” Bắc Tễ chôn mặt trong lòng cô, liền thoáng nói.

Cô xoa đầu nó, an ủi: “Mẹ về rồi đây. Để mấy đứa phải lo rồi.”

Bắc Tễ vẫn không ngẩng lên, chỉ khẽ ừ một tiếng, “Sau này Bắc Tễ sẽ đi theo mẹ, mẹ không thể không cần Bắc Tễ.”

Tư Yên nhẹ giọng cười: “Được rồi.”

Cô ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy Nam Mặc trốn trong hang nhìn mình.

Cô vẫy tay chào nó, nó lại nhanh chóng núp đi.

Tây Thanh đứng một bên, đôi mắt nhỏ khẽ chớp: “Bà đã về.”

“Ừ, lần này là ngoài ý muốn thôi.” Tư Yên biết mấy đứa nhỏ không có cảm giác an toàn nên giải thích trước, “Mẹ thật sự không bỏ đi đâu, thực ra là mẹ bị bắt cóc. Nhưng sau khi bị bắt vẫn luôn tìm cách trở về đó."Tây Thanh lạnh lùng nhìn cô: "Sắc mặt bà rất tệ."

Bay vừa lâu vừa nhanh như thế, nôn cả một đường về. Sắc mặt sao mà tốt được?

Tây Thanh: "Càng xấu hơn."

Khoé miệng Tư không trùng xuống: "... Ta khổ lắm mới về được, con không nói câu nào dễ nghe được à."

Tây Thanh: "Không muốn."

Tư Yên: “……”

Tư Yên bất đắc dĩ vươn tay xoa đầu Tây Thanh. Dù sao cũng là con của mình, phải chịu thôi.

Thái Sâm chạy tới, giờ phút này hắn nhìn thấy Tư Yên, mọi lo lắng thấp thỏm cùng bất an, đều giảm hẳn.

Hắn có thể cảm thấy trái tim mình đang đập, cảm giác an tâm này khiến hắn rất thoải mái.

Hắn chậm chạp rời tầm mắt, sa đó, ánh mắt sắc bén vụt qua phía con chim ưng trắng đang bình thản rỉa lông.

Sói xám trẻ tuổi tứ chi mạnh mẽ, uy phong vô cùng, khí thế lạo doạ người: "Con chim thối kia, mi còn dám quay lại tộc Nham Hương à!"

Con chim kiêu ngạo không thèm sợ hắn, lại vung vung lông chim: "Sao ta lại không dám tới chứ, chó ngu!"

Thái Sâm lao vụt tới, móng vuốt trực tiếp nhắm tới khuôn mặt mà Mộc Kiêu tự hào.

Tư Yên đang nói chuyện cùng bọn nhỏ thấy vậy liền kéo chúng lùi về sau, trong nháy mắt, hai thú nhân mang thú tinh đỏ đã lăn vào rừng đánh nhau.

Tộc sói với tộc ưng ghét nhau vậy ư?

Đây không phải lần đầu cô thấy họ đánh nhau: "Giống đực nơi này thích đánh nhau lắm à?"

Bắc Tễ xem xét hai tên giống đực đang đánh nhau bên kia. Là một giống đực, sao nó lại không biết lý do vì sao hai người đó đánh nhau chứ.

Nhưng nó cũng không muốn mẹ bị cướp đi. Vì thế, Bắc Tễ nâng khuôn mặt nhỏ đáng yêu của mình lên vui vẻ nói với Tư Yên: "Mẹ ơi, mẹ mệt rồi đúng không ạ? Mau vô trong nghỉ ngơi đi ạ!"

.....

Thái Sâm đánh nhau với Mộc Kiêu, đánh đến khùng. Không phải vì hắn đánh không lại, mà mỗi khi hắn sắp thắng thì tên Mộc Kiêu đó sẽ lại bay lên cao chạy trốn.

Mà tầm đánh của Thái Sâm lại có hạn, không thể vọt lên được tầm đấy.

Mộc Kiêu bay trên cao, đầy khinh miệt mà hừ hừ: "Chó ngu, không lẽ ngươi cũng thích bé giống cái đấy chứ?"

Thái Sâm lập tức đứng thẳng, rống giận: "Chim thối, ngươi đừng hòng đánh chủ ý lên Tư Yên!!"

"Ha ha!" Mộc Kiêu rất hăng hái đáp, "Ngươi đó chó ngu, nghĩ mình là giống đực của bé giống cái sao? Nhìn ngươi bây giờ như tên ngốc rải nướ© ŧıểυ đánh dấu địa bàn vậy!"

"Mi!"Mồm mép ngay thẳng của Thái Sâm làm sao mà độ lại được Mộc Kiêu.

Bỗng nhiên Thái Sâm nhớ tới gì đó, đứng im tại chỗ. Cái đuôi xám thông thả quét trái quét phải, ánh mắt lại rất kiên định.

"Chim thối, ta sắp trở thành thú bảo vệ của cô ấy rồi." Hắn từ từ nói từng chữ.

"Gì?" Mộc Kiêu cảm giác mình đã nghe nhầm rồi.

Thái Sâm lạnh nhạt nhìn hắn. Cảm giác đối địch trời sinh giữa hai giống đực cũng giảm xuống.

Mộc Kiêu chậm rãi đáp xuống trên một cành cây, nhìn chằm chằm Thái Sâm.

Giống đực trẻ tuổi trước mặt đã có thú tinh đỏ, cho dù là ở Vạn Thú Thành cũng là một thú cực kỳ ưu tú. Nhưng một thú ưu tú như vậy, thế mà lại chủ động muốn làm thú bảo vệ chỉ một giống cái. Đứng trên lập trường của hắn, thì rất ngu.

Quả nhiên là chó ngu.

"Ai lại ngu như ngươi chứ, chủ động tìm đến làm thú bảo vệ cho giống cái." Mộc Kiêu nhìn chằm chằm hắn nói, "Ta và ngươi không giống nhau. Ta muốn làm thú phu của cô ấy hơn."

Con chim thối trước mặt này lại còn có tham vọng muốn trở thành thú phu của Tư Yên ư. Không biết tự đái một vũng soi xem mình như nào à.

Thái Sâm lười so đo với Mộc Kiêu, hắn lạnh lùng liếc một cái liền rời đi.

Trở lại địa phận Nham Hương, Thái Sâm lại nhớ tới lần trước đã nói qua với Tư Yên. Lần đó là quá xúc động thổ lộ cho cô biết, nhưng cô cũng chẳng thèm gật đầu đã từ chối hắn.

Hắn muốn ở bên cô ấy, chỉ có thể dùng cách làm thú bảo vệ để ở bên. Nghĩ thôi, cũng đủ thấy thảm hại. Nhưng nếu ngay cả yêu cầu muốn trở thành thú bảo vệ cũng bị từ chối, thì sao đây?

Thái Sâm do dự bất an, hắn lại không muốn chờ đợi thêm, chạy về hướng hang động của Tư Yên.

....

Trong hang động của Tư Yên, Bắc Tễ vẫn vui vẻ như cũ. Nó lôi kéo Tư Yên ngồi trong hang, sau đó lại kéo Tây Thanh đi ra ngoài tìm đồ ăn cho cô.

Ở thế giới thú nhân, có thể làm việc, có thể có năng lực đi làm, đề là sự công nhận lớn nhất cho giống đực.

Mà bọn nhỏ giống đực nơi này, cũng vì sự tán thành đó mà rất để bụng tới việc có ích.Mặt trời dần lặn xuống, Tư Yên cân đo đong đếm chỗ rau dưa được phơi nắng hai ngày, nhìn cũng biết là khô quắt rồi. Tư Yên bóp đống đồ khô, xem xét chút, có thể phơi thêm một ngày nữa có thể cất đi rồi.

Tư Yên chuẩn bị thu chút đồ đã khô tốt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ầm ĩ cách không xa bên bờ sông.

Cô nghe thấy giọng nói tranh chấp của Tây Thanh và Bắc Tễ, cô vội vàng đặt đống rau dưa xuống, chạy qua. Cô lại thấy bốn đứa nhãi con nhà Hùng Nhu đẩy Bắc Tễ xuống đất, tay còn nắm chặt tóc Tây Thanh.

Nhãi con nhà Hung Nhu chỉ mười tuổi nhưng lại rất to lớn, hai đứa nhỏ nhà cô thì mới năm tuổi, bọn chúng to hơn Tây Thanh và Bắc Tễ hẳn một cái đầu.

Quan trọng không phải chuyện đó, quan trọng là, đám nhãi ranh nhà Hùng Nhu dám nắm tóc Tây Thanh, còn kéo tóc thằng bé lên để lộ nửa khuôn mặt dưới tóc.

Phía trên nửa khuôn mặt đó rất đáng sợ, chính là một vết bỏng lớn!