"Tìm mẹ cho nó á?" Mộc Kiêu chọc chọc thùng gỗ của bé người cá, thẳng nhỏ lại rất thân mật cọ cọ hắn."Tôi nói nè bé giống cái. Người cá từ trên xuống dưới đều là báu vật đấy. Em chỉ cần mang về nhà, lâu lâu làm nó khóc một cái thôi cũng rớt ra được ngọc trai có giá trị lớn rồi." Hai mắt Mộc Kiêu phát sáng nhìn chằm chằm người cá.
Bé người cá nghe vậy liền bị doạ sợ run bần bật. Khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành một đoàn. Tư Yên tùy tiện nhặt một cái lá cây lớn lên chặn tầm mắt của hắn, tùy tiện nói: "Cất cái ánh mắt doạ người của anh đi, Mộc Kiêu."
Mộc Kiêu ha ha cười hai tiếng, đứng lên hỏi cô: "Em thực sự không tính giữ nó lại à."
Tư Yên nhìn bé con khóc nấc bên trong thùng gỗ, dịu dàng ngồi xổm xuống sờ đầu nhỏ của nó: "Thằng bé thuộc về đại dương."
Mộc Kiêu thở dài, "Được rồi. Nhưng không cần phiền vậy đâu, cứ để nó ở đây chờ cha mẹ tới tìm là được. Người cá giám hộ sẽ có cách tìm thấy nó."
"Ừm."
Tư Yên nhìn chăm chú vào bé người cá, bé con quay cuồng chơi vui vẻ, xong lại muốn ôm Tư Yên. Nó mở bàn tay béo ú đầy thịt ra, khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm.
"Mẹ ơi, mẹ ơi." Âm điệu trẻ con đầy non nớt. Tư Yên trời sinh khôn thể đối phó với mấy đứa nhỏ đáng yêu, cô cố giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhưng lại đỏ ửng mặt. Tư Yên đỏ mặt, giọng cũng nhỏ xuống, chọc chọc đứa nhỏ: "Nhóc con, ta không phải mẹ em đâu. Em phải ở chỗ này chờ cha mẹ tới đón đó."
Bé người cá có vẻ nghe hiểu cô nói gì, lập tức tủi thân. Nó ôm đầu nhỏ, cúi xuống, nước mắt rơi lộp bộp trông vô cùng đáng thương, "Mẹ, mẹ, không cần, con ạ..."
Tư Yên nhìn mà căng thẳng, cô mạnh mẽ quay đầu đi. Mộc Kiêu nắm lấy cơ hội, hắn sờ đầu bé người cá đáng thương, nói với Tư Yên: "Hay chúng ta đặt tên cho nó đi."
Tên đối với thú nhân vô cùng có ý nghĩa, ở tộc ưng trắng, người đặt tên có thể coi là cha nuôi, mẹ nuôi của bé ưng.
Tên à?
Nói thật cô đặt tên rất tệ. Nhưng thật ra cô cũng có sẵn một cái tên có thể dùng. Tư Yên nhớ lại trong 《 thú thế liêu phu 》, người bạn đời đứng đầu của nữ chính là một người cá xinh đẹp màu xanh dương, hắn tên là - Lam Hải.
Cái tên này cũng khá thích hợp với bé người cá.
Tư Yên khẽ cười, cô ngồi xổm xuống bên cạnh bé người cá, chọt lên mũi nhỏ của nó: "Bắt đầu từ bây giờ tên của em sẽ là Lam Hải."
Bé con người cá rất thích cái tên này, nó bơi mấy vòng xung quanh cái thùng gỗ, lúc sau lại chụp lấy cái đuôi của mình, từ thùng gỗ nhảy về phía biển.
Mặt biển vẽ lên đường cong duyên dán, không bao lâu sau đó, đám rùa biển nhỏ nổi trên mặt nước cũng bắt đẩu sôi trào.
Một bức tranh đẹp như vậy cũng khiến tầm tình Tư Yên tốt lên.
Bé Lam Hải cũng không bơi quá xã, không lâu sau đó, thằng bé lại nhanh chóng nhảy trở về thùng gỗ của cô.
Bên cạnh Tư Yên lại nhiều thêm một bong bóng trong suốt, bên trong bong bóng là một đống bột phấn như tuyết trắng.
Bé Lam Hải hưng phấn chỉ vào bong bóng: "Mẹ ơi, mẹ ơi."
Tư Yên tò mò nhìn bong bóng: "Cái này là em cho ta ư?"
Bé Lam Hải dùng sức gật đầu.
Tư Yên mở bong bóng ra, bột phấn tinh tế kia là những viên muối tinh.
Tư Yên lấu một nhúm đưa lên miệng nếm thử, đồng tử hơi co rút lại: "Là muối ư!!"
Bé con người cá hưng phấn lăn mấy vòng.
Mộc Kiêu ghen tỵ nói: "Bé Lam Hải à, sao em không cho ta chút muối nữa?"
Bé con người cá nhanh chóng nhảy lên bơi ra xa
Mộc Kiêu đùa: "Bất công quá đi mà~"
Hắn trộm liếc Tư Yên.
Tư Yên đảo mắt: "Nhìn tôi làm gì?"
Mộc Kiêu đưa tay lên gãi đầu.
Tư Yên để hết túi muối vào một cái thùng lớn khác. Bé người cá ở trong nước cảm thấy cô muốn rời đi, nên chạm chạp không muốn quay về bờ, cô bất đắc dĩ phất tay. Lại quay ra nói với Mộc Kiêu: "Tôi cần phải về nhà."
Cô nhớ mấy đứa nhỏ không có cảm giác an toàn mình, nếu giờ không về nhanh kiểu gì chúng cũng nháo nhào một lượt.
"Đừng có nói với tôi anh vẫn bị thương." Tư Yên nhìn thấu ánh mắt láo liên của Mộc Kiêu.
"Sao tôi có thể lừa em chứ? Trước đấy tôi bị thương thật. Chẳng qua năng lực khôi phục của tôi tốt thôi." Mộc Kiêu kiêu ngạo vô lên lông chim trên vai, ngay sau đó liền biến thành chim ưng, giang cánh: "Lên đi bé giống cái. Tôi đưa em về tộc Nham Hương."
Bé người cá trong biển, xa xa nhìn về phía hai thú nhân trên bờ, lại tủi thân.
Giống cái xinh đẹp đã đặt tên cho nó, vì vậy cô sẽ là mẹ nuôi của nó. Nhưng mẹ nuôi nhanh như vậy đã muốn đi rồi.
Đột nhiên nó có một suy nghĩ, nó không muốn có cha mẹ ruột nữa.
Tư Yên bay trên cao lại một lần nữa bị đau dạ dày, khó chịu muốn nôn. Cô nằm lên người Mộc Kiêu, sắc mặt trắng như tờ giấy. Lúc cực kỳ xóc này, cô cũng chỉ có thể yếu ớt nắm lấy lông chim của Mộc Kiêu. Trong lòng cô lại âm thầm ghi nhớ, dù có bị lừa đá vào đầu cô cũng sẽ không nhận một con chim nào về làm bạn đời.
Cô không muốn bay...
Tại sao cô lại nghĩ đến việc bay trở về chứ, rõ ràng cô nên làm một con thuyền.
....
Trong hang động hẻo lánh ở tộc Nham Hương, không khí vô cùng căng thẳng.
Bốn đứa nhỏ nhà Tư Yên cho biết mẹ chúng đã biến mất được một ngày một đêm. Chúng đi khắp nơi hỏi thăm, tới tận lúc dũng sĩ Thái Sâm của tộc trở về. Bọn chúng đi tìm Thái Sâm, vẻ mặt hắn đầy áy náy, có lỗi.
Mấy đứa nhỏ lúc này mới khẳng định, mẹ chúng khả năng gặp chuyện gì đó rồi.
Bắc Tễ tức giận dẫm chân trong hang động, "Đều tại các anh, đều tại các anh! Các anh chỉ biết nhớ về một người mẹ không tốt, chứ nhất quyết không thèm xem xét mẹ đã thay đổi như nào sao? Em vất vả lắm mới có mẹ của mình, bây giờ thì hết rồi, hết rồi!"
Tây Thanh túm lấy Bắc Tễ an ủi: "Bắc Tễ, ngoan nào."
Đông Xích vân lạnh mặt nói: "Giống cái đó thực sự chết rồi à? Mạng bà ta lớn như vậy, sao có thể chết chứ."
Nói vậy Bắc Tễ lại muốn nhảy lên cãi nhau với Đông Xích.
Trong hang động của tộc trưởng, sắc mặt Thái Sâm hơi kém. Ở dưới sự bảo vệ của hắn mà Tư Yên cũng có thể bị một con chim ngu ngốc cắp đi.
Thái Sâm rất tự trách.
"Chú ba, con quyết định rồi. Dù Tư Yên có đồng ý hay không thì con cũng sẽ làm thú bảo vệ cho cô ấy."
Tộc trưởng nhanh chóng nói: "Không được!!"
Ở thú thế, ngoài trừ khế ước giữa bạn đời còn có khế ước bảo vệ.
Giống đực khi ký kết khế ước bạn đời đã vốn không công bằng rồi, nếu ký khế ước bảo vệ lại càng không công bằng.
Giống đực nếu tự nguyện ký khế ước bảo vệ, cũng chỉ có thể làm khiên chắn cho giống cái. Địa vị không chỉ thấp hơn thư chủ, mà còn thấp hơn bạn đời của thư chủ. Nếu không được gọi thì không được vào hang, không được cho phép cũng không được ăn luôn.
Thậm chí còn phải tự mình đi săn đồ ăn, không được phép tạo thêm bất cứ phiền phức hay gánh nặng gì cho thư chết. Cũng không được thổ lộ tình cảm với thư chủ, càng không có quyền được giao phối với thư chủ.Chỉ có một giống đực không ai cần, muốn tranh thủ một chút ưu ái của giống cái mới cam tâm tình nguyện, chủ động đưa ra yêu cầu làm người bảo vệ.
Mà Thái Sâm không thuộc dạng đó.
Thái Sâm là dũng sĩ số một của tộc Nham Hương, đã bộc lộ được dị năng. Chính là thiên tài khó kiếm năm trăm năm mới có một của tộc!
Hắn thậm chí dư sức trở thành giống đực đứng đầu trong nhà, được người người tranh đoạt. Hiện tại, hắn lại nói muốn trở thành thú bảo vệ cho một giống cái gầy yếu ư!?
Tộc trưởng giận dữ nói: "Thái Sâm, con phải hiểu thực lực của mình ra làm sao. Con là người mạnh nhất tộc ta, vì cái gì mà phải tự nguyện làm thú bảo vệ cho một giống cái chứ?"
TháI Sâm ngẩng đầu lên, thú nhân tộc sói rất trung thành, về mặt này lại cố chấp vô cùng.
"Chú ba à, con thực sự, rất thích cô ấy."