Tư Yên rời mắt. Có cơ hội để thể hiện thì hắn lại không làm được, không thể vác cá voi lên có phải do hắn quá yếu không? Mộc Kiêu tự nhiên cảm thấy thất bại. Lông chim trên người hắn cũng sụp xuống.
"Do cá này quá lớn, nếu nó nhỏ một chút thì tôi có thể..."
"Anh bị thương rồi, cũng không ổn lắm." Tư Yên bình tĩnh nhìn cá voi con khổng lồ, thấy nó dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, trong lòng lại càng mềm đi.
Lúc Tư Yên còn đang nghĩ cách, Mộc Kiêu lại hít mũi nói: "Bé giống cái, trước tiên đừng động vào nó vội. Em xem, quanh đây có dấu vết của thú nhân khác."
Tư Yên cảnh giác nhìn xung quanh: "Cho nên bé người cá này là bị vớt lên?"
Mộc Kiêu gật gật đầu: "Có lẽ là thế."
Tư Yên phán đoán: "Kẻ đó rất mạnh, hoặc là đi theo nhóm."
Một người cá lớn như vậy lại có thể kéo từ dưới biển lên giữa đảo, chắc chắn không yếu.
Mộc Kiêu lập tức ngẩng cao đầu: "Anh mới mạng nhất!"
Nói rồi, Mộc Kiêu như tên ngốc khoe cơ bắp của mình.
Tư Yên liếc mắt qua cũng nhìn thấu đầu óc rỉ sắt của thú nhân, cô xoa xoa giữa mày, bình tĩnh nói: "Anh tìm cách đổ nước biển lên người nó trước đi. Tôi ở chỗ này canh chừng."
"Em muốn tôi đi một mình?"
Tư Yên gật gật đầu.
Mộc Kiêu lắc đầu như cái trống bỏi: "Không được, chỗ này nguy hiểm như vậy, tôi còn không biết kẻ kia có bao người nữa. Bên cạnh em cũng chỉ có mình tôi là giống đực, đương nhiên tôi phải ở lại bảo vệ em."
Tư Yên quay đầu nhìn hắn một cái, không nói hai lời liền chạy về phía biển.
Mộc Kiêu bị doạ sợ ngây người, hắn gọi lớn: "Ý, Tư Yên, em chạy gì thế? Nè, nè!!"
Hắn chỉ còn cách vội vã đuổi theo. Tới bờ biển, Tư Yên tìm thứ để chuyển nước biển đi. Cô tìm một cây lớn, dùng vảy rắn tước, Mộc Kiêu thấy vậy liền vung móng vuốt lên chặt đổ xuống.
Tư Yên bắt đầu đào rỗng thân cây, bào được một cái thùng gỗ. Mộc Kiêu thấy vậy, lại vung móng vuốt lên, mạnh mẽ chém đứt đôi thùng gỗ.
Thùng gỗ bị cắt làm hai nửa, Tư Yên quay đầu, không nói gì, im lặng trừng mắt nhìn hắn.
Mộc Kiêu lúc này mới ý thức được mình đã làm sai, có chút ngượng ngùng.
Tư Yên lại lấy một đoạn ngắn khác, kiên nhẫn giải thích cho Mộc Kiêu: "Tôi muốn đυ.c rỗng bên trong, làm một cái thùng."
Cứ cho là Mộc Kiêu không hiểu thùng là gì, thì lần này hắn cũng phải hiểu đυ.c rỗng để làm gì. Hắn lại vươn móng, loẹt xoẹt một lúc rồi đưa một gốc cây được đυ.c rỗng ruột ra.
Tư Yên xách thùng ra múc nước, Mộc Kiêu lại lập tức bước qua, hoá thành ưng trắng, sau đó nói: "Sao tôi có thể để giống cái của mình làm việc chứ."
“……”
Tư Yên thấy ưng trắng trước mặt vác nước bay đi, không hề có dáng vẻ của một người đang bị thương.
Tư Yên trèo lên người hắn, cùng bay tới nơi cá voi con, cô kêu Mộc Kiêu dừng lại giữa không trung, đổ nước lên người cá voi nhỏ sắp chết khô.
Bé cá voi được bổ sung thêm nước, rốt cuộc tinh thần cũng tốt lên một chút. Nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, một thùng nước biển nhỏ cũng chẳng có tác dụng gì lớn.
"Có người tới!" Mộc Kiêu kéo Tư Yên đi, túm cô tới núp sau bụi cây. Tư Yên nhìn qua những khe hở của cây cối, mười mấy thú nhân giống đực môi tím xuất hiện.
"Là thú nhân bọ cạp biển." Mộc Kiêu nhẹ giọng nói, "Chậc, có một tên có thú tinh đỏ."
Thú tinh đỏ.
Tư Yên nheo mắt, trải qua cuộc chiến của Mộc Kiêu với Thái Sâm, Tư Yên tự biết rõ thực lực của bản thân với người mang thú tinh đỏ như cái trục hoàng và trục tung vậy.
Nếu nhất định phải đánh nhau, chắc chắn chỉ có thể dựa vào một mình Mộc Kiêu.
"Bọn họ đang làm gì thế?" Tư Yên thấp giọng nói.
Chỉ thấy một tên thú nhân bọ cạp biển biến tay mình thành tay bò cạp, cái tay tím lịm mang theo nọc độc bọ cạp đâm lên thân thể cá voi con, cá voi con đau đớn giãy giụa kêu lên.
Đôi mắt Tư Yên hơi hơi đỏ.
Ở tận thế, cô đã thấy qua xác sống cắn con người, đem đống nước bọt màu tím trong miệng đẩy vào người nạn nhân. Khi họ đẩy xác sống ra, chỉ có thể đau đớn ôm vết thương, rồi từ từ biến thành đồng loại của chúng.
Cô đã thấy qua bạn cùng lớp, thầy cô, cùng những người xa lạ gặp trên đường biến thành xác sống.Sự đau lòng bỗng lan tràn, Tư Yên nắm chặt vảy rắn.
Mộc Kiêu chú ý tới sự khác thường của Tư Yên, hắn nhìn đám bọ cạp biển, nói: "Bò cạp biển là loại thú nhân máu lạnh, là tộc bị người người đuổi đánh ở thú thế."
Tư Yên hơi khựng lại một chút, cô nhớ tới bốn đứa nhỏ ở nhà, bốn đứa rắn con máu lạnh. Nhưng bốn đứa bé nhà cô, kể cả có là phản diện cũng không thể làm loại người giống như đám này!
"Bọn chúng tấn công bé người cá làm gì?"
Mộc Kiêu nói: "Có lẽ là vì muối, cũng có thể là vì nước mắt của người cá. Bé giống cái à, giá trị của người cá rất cao đấy."
"Tôi muốn cứu em ấy." Tư Yên nói, "Tôi cần anh giúp."
Mộc Kiêu gật gật đầu: "Tôi chính là sứ giả hoà bình tới từ thành Ưng Trắng, đương nhiên loại chuyện này cũng phải ra tay."
Sứ giả hoà bình?
Tư Yên liếc nhìn hắn.
Mộc Kiêu lại khẩn trương đáp: "Tôi tôi tôi, tôi không bắt cóc em, giống đực có quyền tranh giành giống cái, tôi không hề làm trái quy định của thú thế!"
"Thật ư?" Tư Yên không hề tin.
Mộc Kiêu chột dạ.
Tư Yên nói- "Bây giờ tôi không truy cứu chuyện đó. Hiện tại cần tập trung cứu bé cá voi."
Mộc Kiêu hỏi: "Em muốn cứu kiểu gì?"
Tư Yên xoay người đánh giá Mộc Kiêu từ đầu tới chân, đánh giá đến độ Mộc Kiêu cảm thấy lo ngại, như sợ mình sắp bị tính kế, Tư Yên nói: "Tốc độ của anh rất nhanh, anh dụ bọn chúng đi đi."
Mộc Kiêu kinh ngạc, hỏi: "Tôi dụ chúng đi rồi thì em định cứu nó kiểu gì?"
Tư Yên nhăn mày, "Không biết."
Mộc Kiêu muốn xỉu, lại không thể nghĩ ra cách nào khác, Mộc Kiêu nói: "Tôi dụ chúng đi trước."
Nói rồi, hắn lại hoá về ưng trắng, bay lên trời cao, ở giữa không trung xoay một vòng, lập tức thu hút sự chú ý của đám thú nhân bọ cạp biển.
Mộc Kiêu bay vụt xuống dưới, móng vuốt sắc nhọn bắt lấy hai thú nhân mang thú tinh xanh, ở ngay giữa không trung, bóp chết chúng!
Tộc ưng là thiên địch của tộc bọ cạp, thú nhân bọ cạp biển thấy Mộc Kiêu liền sợ hãi, nhưng khi thấy chỉ có duy nhất một con chim ưng, tên thủ lĩnh liền phất tay, một đám bọ cạp biển nhanh chóng đuổi theo Mộc Kiêu.
Chờ đến khi đám bọ cạp độc đều rời đi hết, Tư Yên mới ló đâu ra khỏi bụi cây.
Bé cá voi bị rót độc bọ cạp vào người, độc tố lan đi rất nhanh, chẳng mấy chốc cơ thể nó đã phần lớn biến thành màu tím. Nó nhìn Tư Yên với đôi mắt cầu xin. Tư Yên muốn túm nó về biển, bé cá voi lại lắc lắc đầu.
Tư Yên bất đắc dĩ nhìn nó, dường như nó muốn nói gì đó với cô, nhưng cô nghe không hiểu.
Tư Yên nói: "Ta có thể cứu em, tin tưởng ta, đừng cử động."
Dứt lời, Tư Yên vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên vết thương của bé cá voi. Từ lòng bàn tay cô truyền ra ánh sáng màu xanh lục, chẳng mấy chốc sức sống màu xanh lan ra khắp cơ thể bé cá voi.