Mẹ bảo vệ chúng nó ư, mẹ thực sự tới bảo vệ chúng nó à.Bắc Tễ nhìn Hùng Nhu giằng co với Tư Yên, cảm giác như đang nằm mơ vậy. Mẹ thật sự đã thay đổi, tốt hơn trước.
Nhưng ba anh trai đều không chịu tin, làm sao đây?
Bắc Tễ nhìn Tư Yên, gấp gáp gọi: "Mẹ ơi."
Một tiếng mẹ này của nó khiến cả Đông Xích lẫn Nam Mặc đều nhăn mặt nhìn qua. Một giống cái không cần chúng, còn đem bán chúng nó đi không xứng làm mẹ!
Tư Yên lạnh lùng nhìn qua, thấy Bắc Tễ trong nháy mắt lại vui vẻ cười nói.
"Mấy đứa, ở đó chờ mẹ đưa về nhà."Bốn đứa nhỏ nhìn Tư Yên, vẻ mặt mỗi đứa đều khác nhau. Bắc Tễ cực kỳ lo lắng, cố gắng nói: "Mẹ ơi... Đừng đi mà, nguy hiểm lắm... Bọn con bị đánh quen rồi, không sao đâu ạ."
Tư Yên không vui nhăn mặt. Ai lại đi nói mình bị đánh quen rồi chứ!? Đứa nhỏ này thật sự là con của cô đấy à!! Chết tiệt, bực mình quá.
Hùng Nhu cười kỳ quái nhìn Tư Yên nói: "Cô không định nghe lời khuyên của mấy con rắn đó à? Tôi nghĩ đem chúng bán cho tôi là hợp lý nhất rồi đấy."
Tư Yên cười dịu dàng với Bắc Tễ, quay đầu đuổi theo Hùng Nhu, đi không được lâu, sắc mặt hoà nhã đã lập tức trở lên lạnh lùng.
Cô hơi cúi đầu, có một số thứ, những đứa nhỏ ấy tốt nhất là không nên nhìn.
Cô lạnh như băng liếc mắt nhìn Hùng Nhu. Bất giác khiến cô ta cảm giác máu mình như đông cứng, hệt như Tư Yên là một con thú săn mồi đáng sợ vậy. Cô ta không khống chế được mà run lên một cái.
Chắc chắn là ảo giác, một giống cái yếu ớt như vậy thì đáng sợ cái gì chứ.
Hùng Nhu dẫn Tư Yên vào trong hang của mình, đi theo sau còn có ba giống đực khác. Hùng Nhu ngúng nguẩy cơ thể bụ bẫm, tìm một cục đá lớn để ngồi xuống, tiếng động gây ra không nhỏ, Tư Yên không nhịn được nâng mí mắt.
Hùng Nhu nhìn Tư Yên, vui vẻ hớn hở nói: "Ở nơi này, giống cái mạnh mẽ như ta mới có thể được coi là xinh đẹp, mới là một giống cái được nhiều người theo đuổi. Còn cô, vừa gầy vừa xấu không ai muốn, rất hợp với tên người rắn bị xa lánh kia đấy."
Tư Yên lạnh nhạt nâng mí mắt, nhìn đám giống đực của Hùng Nhu đang tìm kiếm gì đó ở bên cạnh, cô bước tới, chạm chạp đi một vòng hang động. Hùng Nhu dám bắt nạt mấy đứa nhóc của cô, sao có thể không lấy chút bồi thường chứ?
Thứ đáng giá nhất ở thế giới này là muối, mà nhà của Hùng Nhu thì tích trữ được rất nhiều muối. Tư Yên không tiếng động đi lướt qua vị trí muối nhà họ, nhẹ nhàng lướt qua, lặng lẽ mở không gian ra rồi nhét túi muối lớn vào trong!
Toàn thân Hùng Nhu là thịt mỡ, ngồi xuống một cái liền lười di chuyển, chưa được bao lâu, một giống đực la lớn:
"Thư chủ, tìm được khế ước nô ɭệ rồi!"
Hùng Nhu: "Đưa cho tôi xem!"
Giống đực đó đưa khế ước cho Hùng Nhu, cô ta cười ha hả: "Nhìn cho rõ đi Tư Yên, đây là bằng chứng chứng minh chính cô là người đã bán con của mình cho tôi làm nô ɭệ!"
Tư Yên nhanh chóng đóng không gian lại, xoay người nhìn tấm ván gỗ trên tay Hùng Nhu, nhẹ giọng nói: "Đưa tôi coi."
Hùng Nhu: "Đưa cho cô ta đi."
Tư Yên nhận ván gỗ, bên trên khắc ký tự khác hoàn toàn ở tận thế, nhưng lạ là cô có thể đọc được.
Quả thực đây là khế ước bán Đông Xích với Nam Mặc.
Tư Yên nhíu mày, không hiểu tính nết khùng điên của chủ cũ cơ thể này, sao có thể nhân tâm bán con của mình đi chứ?
Hai giống đực kia đỡ Hùng Nhu đứng lên: "Tư Yên, con của cô là nô ɭệ của tôi! Chuyện này cả đời cô cũng không thể thay đổi được đâu!"
Tư Yên nhìn chằm chằm ván gỗ, ngón tay được bao quanh bởi ánh sáng xanh, cô nhíu chặt mày, trông rất nghiêm túc.
"Không chắc à."
"Cô định làm gì!?" Hùng Nhu bỗng cảm thấy không ổn, cô ta vẫy tay, "Không cho cô ta nhìn nữa, lấy lại thấy ước nó lại nhanh lên!"
Trong nháy mắt, giống đực của Hùng Nhu lao tới chỗ cô, Tư Yên lại đột ngột ngẩng đầu: "Hùng Nhu à, cô không biết đọc sao?"
"Gì?" Hùng Nhu khó hiểu.
Tư Yên quơ quơ ván gỗ: "Đây đâu phải khế ước nô ɭệ, đây chỉ khế ước làm công thôi."
"Không thể nào!!!" Hùng Nhu nhấc cơ thể mập mạp của mình lên, bước tới trước mặt Tư Yên, tự mình giựt lại ván gỗ trên tay cô.
Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm ván gỗ, Tư Yên đi tới bên cạnh, cười nói: "Trên này còn có dấu tay của tôi và cô, Hùng Nhu à, cô không thể cãi lại đâu."
Tư Yên nhàn nhạt cười đi quanh Hùng Nhu: "Tôi chỉ đồng ý cho cô mượn Đông Xích và Nam Mặc mười ngày, để đổi lấy hai tấm ra thú thôi. Nhưng cô lại bắt chúng nó làm không công mấy tháng. Hùng Nhu à, có phải cô đơn bồi thường cho tôi không!!"
Tư Yên có dị năng hệ mộc, khoảng khắc vầm ván gỗ lên, cô liền dùng dị năng của mình thay đổi ký tự trên đó, chỉ mấy chữ thôi cũng đủ biến đổi hoàn toàn nghĩa rồi!
Đầu óc Hùng Nhu hỗn loạn: "Không thể nào, sao lại như vậy, rõ ràng đây khế ước nô ɭệ mà..."
Tư Yên: "Cô cẩn thận xem lại rồi hẵng nói."
Hùng Nhu nhìn Tư Yên, lại nhìn tấm ván gỗ, lập tức hét lớn: "Tôi biết rồi, là cô giở trò đúng không!"
Tư Yên vẫn ung dung nhìn cô ta: "Tôi chỉ là một giống cái nhỏ bé, có bao nhiêu sức mạnh chứ, sao có thể chỉnh sửa ván gỗ được."
Hùng Nhu hét to: "Chắc chắn là cô, Tư Yên, chắc chắn là cô đã giở trò!!"
Nói rồi, Hung Nhu tự mình phá nát ván gỗ!
Tư Yên lạnh mặt: "Đây là khế ước làm công chúng ta đã ký, giờ cô phá nó như vậy, chẳng phải đang huỷ đi bằng chứng chứng minh hai đứa nhóc nhà tôi làm việc cho cô sao."
Hùng Nhu tức giận đến không thể suy nghĩ gì nữa: "Tư Yên!!! Cô!!!! Cô!!!"
Cô ta tức giận, nổi nóng trực tiếp ném tấm ván gỗ ra ngoài.
Tư Yên đáng tiếc nhìn nó, bởi vì cô rót dị năng vào, nên nó tỏa sáng một chút ít sinh lực, nếu Hùng Nhu không hủy đi khéo còn phát triển được.
Mà phá cũng tốt, phá hết bằng chứng!
Bắc Tễ bị nhóm giống đực ngăn không cho qua, nghe thấy tiếng động bên trong, vội vàng lớn tiếng gọi: "Mẹ!! Mẹ ơi!!!"
Tư Yên nghe thấy, cảm khái không uổng công mấy ngày hôm nay cho nhóc con đấy ăn thịt.
Hùng Nhu hung tợn nhìn Tư Yên: "Tư Yên, cô dám trêu đùa tôi, tôi phải gϊếŧ cô!! Mau lên, gϊếŧ cô ta, gϊếŧ cô ta cho tôi!!"
Tư Yên lui về sau vài bước, lặng lẽ sờ xuống hông.
Cô chưa từng đánh nhau cùng giống đực ở nơi này, huống hồ Hùng Nhu có đến tận mười mấy người, cô không thể khinh thường.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp, già nua vang lên.
"Mấy người đang làm gì đó?"
Tư Yên quay đầu lại, thấy tộc trưởng cùng vu y đứng ở cửa hang động.
Sắc mặt Hùng Nhu khoa trương: "Tộc trưởng! Tộc trưởng à! Tư Yên, cô ta, cô ta là quái vật, là quái vật đó! Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho tộc, vì tộc chúng ta thôi!!"
Tộc trưởng thâm thúy dời mắt khỏi Hùng Nhu, nhìn về phía Tư Yên: "Tư Yên, các cô đang làm gì?"
Tư Yên thong thả cười, đi về hướng ông: "Tộc trưởng, lúc trước tôi với Hùng Nhu có ký khế ước làm công cho Đông Xích và Nam Mặc, nhưng Hùng Nhu lại gian dối nói đấy là khế ước nô ɭệ, cô ta mơ tưởng rằng chỉ bằng hai tấm da thú đã có thể cướp con của tôi. Tôi tới nói lý lẽ thì cô ta muốn ăn quỵt, ra lệnh cho giống đực của mình gϊếŧ tôi. Ngài tộc trưởng cũng biết mà, bên cạnh tôi không có giống đực, rất dễ bị bắt nạt."
Tư Yên tự bội phục bản thân có thể đổi trắng tay đen.
Hùng Nhu thì tức sôi gần, cô ta cắn răng, hít thở không thông, "Cô, cô!!! Tư Yên, cô!!!!" Cô ta muốn phản bác, nhưng lại chẳng thể nói ra câu nào.
Tộc trưởng nhìn chằm chằm Tư Yên một lúc, lại hỏi Hùng Nhu: "Hùng Nhu, sao cô lại không trả con cho Tư Yên?"
Hùng Nhu tủi thân, một con gấu béo tủi thân nhìn có chút tởm, cô ta nói: "Tộc trưởng, Tư Yên cầm hai tấm da thú của tôi đi, thật sự là đã ký khế ước nô ɭệ! Tôi không nói dối! Tư Yên ký với tôi là khế ước nô ɭệ chứ không phải cái làm công gì đó."
Tộc trưởng nói: "Nhưng mà Hùng Nhu à, Đông Xích với Nam Mặc dù sao vẫn còn nhỏ."
Hùng Nhu sốt ruột nói: "Nhưng chúng nó là lũ người rắn. Tộc trưởng, ngài cũng biết người bạn đời mà tôi yêu nhất chính là bị người rắn hại chết mà!"
Tộc trưởng nhìn ra ác ý trong ánh mắt của Hùng Nhu, ông thở dài: "Hùng Nhu, chuyện của bạn đời cô không liên quan đến hai đứa nhỏ. Tộc chúng ta hướng tới mục tiêu mẹ ruột nuôi con. Dù cho thế nào, cô vẫn phải đem trả con cho người ta."
"Tộc trưởng!"
"Hùng Nhu!"
Hùng Nhu cắn chặt răng, khẽ há miệng nói: "Thế, thì..."
Đúng lúc này, một giống đực của cô ta lớn tiếng gọi: "Thư chủ, muối nhà chúng ta mất hết rồi!"