Chương 114: Tôi phải cứu họ!

Cấm chế trên hang động ầm ầm vỡ tan tành.

Xà Vọng vung đuôi lên, tảng đá chắn cửa nhanh chóng nát thành vụn.

Tư Yên vội vã hô hoán: "Mau lên, nhanh rời khỏi đây!"

Nhóm giống đực nhanh chóng ôm lấy giống cái cùng đàn con của mình.

Ngân Hồng quát: "Giống cái cùng con non đi trước, các giống đực đi sau bảo vệ!"

"Vâng!" Nhóm giống đực hô lên vang dội.

Máu Tùng Tịch duy trì cấm chế, nhóm Tư Yên nắm chắc thời gian rời khỏi hang động.

Khi họ chuẩn bị rời đi, Tùng Tịch nhìn Tư Yên, nói.

"Tư Yên. Cảm ơn cô, nhờ cô ta mới biết được nhiều điều, cảm ơn cô đã cứu con gái ta."

Nếu không nhờ Tư Yên đưa chuyện xưa ra ánh sáng, chỉ sợ ông ta vẫn sẽ giữ cấm chế đóng kín hang động. Dù cho sau đó ông ta có biết, cũng chưa chắc có đủ thời gian mở cổng. Toàn bộ tộc sói bạc sẽ bị tiêu diệt.

Tư Yên trầm mặc.

Tùng Tịch nói tiếp: "Có một việc, ta cảm thấy nên nói cho cô biết... Hôm nay, ta đã nói chuyện cùng với Thần Thú."

Thằn lằn trên vai Tư Yên lập tức nổi trận lôi đình: "Thần Thú cái chó gì? Tên đó là Thần Thú gì chứ? Xâm chiếm nơi này, hấp thụ khí vận của thế giới liền tự xưng mình là Thần Thú ấy hả? Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!"

Tùng Tịch tất nhiên không nghe thấy lời cằn nhằn của thằn lằn.

Ông ta nói tiếp: "Thần Thú nói cho ta biết, tộc sói bạc đã phạm phải tội chết, ngài muốn ta đưa mọi người vào trong hang động, rồi dạy ta cấm chết này."

Ông ta chợt cười lạnh: "Thân là một tế tư, cách làm này đã phản lại tín ngưỡng Thần Thú trong ta. Ta không thể tiếp tục sùng kính một Thần Thú như vậy được. Tư Yên, ngài không muốn tộc sói bạc sống sót. Cô cứu bộ tộc, cứu con gái ta, liệu có ổn hay không?"

Tùng Tịch xưa nay chưa từng thành khẩn như vậy.

Ánh mắt ông ta tràn đầy hối hận, lại ẩn hiện tình yêu của người cha cùng trách nhiệm của một thu phu.

Giống như lúc này ông ta không phải là một thú nhân vô căn, ông ta có gia đình của mình.

Tư Yên gật đầu, "Tôi làm vậy không phải vì ông, mà vì chính mình."

Tùng Tịch cười nói: "Cũng tốt."

"Thần Thú" kia đã dạy ông ta một cấm chế vô cùng độc ác.

Muốn hoàn bỏ phá bỏ cấm chế, bắt buộc phải hiến tế một nửa số máu tươi của kẻ thi triển.

Mà trả giá này, có thể khẳng định Tùng Tịch phải chết.

"Ta muốn gặp Vi nhi." Tùng Tịch nửa khóc nửa cười, "Vi nhi, anh xin lỗi, anh sai rồi, xin em hãy tha thứ cho anh..."

"Cha ơi!" Ngân Thu khóc lóc.

Máu tươi liên tục chảy vào cấm chế, ông ta vẫn duy trì mở nó ra để toàn bộ người trong tộc rời đi.

Thằn lằn: "Ông ta không sống được đâu."

Tư Yên ngừng bước, xong, cô rời khỏi hang động.

Bước chân cô nặng trĩu hệt như tâm trạng lúc này vậy.

"Tại sao Thần Thú nhất quyết muốn tộc sói bạc phải chết?"

Thằn lằn nổi khùng, "Tên đó không phải Thần Thú, nó là Thần Thú cái nỗi gì chứ! Cùng lắm là một tên Thần giả mà thôi!"

"Thần Thú yêu thích thế giới này cùng các thú nhân, sao lại đi nghĩ cách diệt tộc làm gì?"

"Tên đó muốn tộc sói bạc bị hủy diệt bởi vì nó là đồ giả, nó phải làm vậy để tiếp tục tồn tại."

Tùy tiện hủy diệt một bộ tộc thuần phác như vậy, tuyệt đối không phải là vị thần tốt!

"Chạy, mau chạy đi! Núi lửa phun trào rồi! Chạy nhanh lên!!!"

Mọi người vừa mới rời khỏi hang động, mặt đất liền rung chuyển dữ dội, ánh nắng chói chang chiếu tới dung nham phun trào, các thú nhân giống đực bảo vệ giống cái cùng con non cố gắng chạy ra xa.

Nhóm xà thú tốc độ nhanh, Tư Yên cũng không kém. Chẳng mấy chốc, bầu trời đã chuyển sang màu đen xì.

Giống như ông trời đang cực kỳ bất mãn khi thấy tộc sói bạc chạy trốn vậy.

"Trời muốn đánh sét xuống sao?" Một thiếu niên sói bạc hoảng loạn hét lên.

Cậu ta vừa dứt lời, một luồng điện mạnh mẽ đánh thẳng xuống chỗ tộc sói bạc chạy trốn!

Lũ nhỏ của tộc hoảng sợ khóc lớn, các giống cái cũng giật mình hét lên.

"Sét! Sét đánh xuống kìa!"

"Tại sao sét lại đánh tới chỗ chúng ta!!!??"

Sét liên tục đánh xuống không ngừng.

Ngân Thu vẫn còn đang khóc, Ngân Hồng thấy vậy liền hoá thú cõng cô chạy đi. Các thú phu của Ngân Tú vây quanh bảo vệ bà, tia sét giáng xuống gần như vây quanh Ngân Tú.

Không bao lâu sau, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển.

"Động đất kìa!!!"

Tư Yên cũng hoảng sợ: "Động đất sao??"

Thằn lằn trên vai cô nhăn mày khó chịu.

"Đồ giả vẫn là đồ giả. Có vẻ như chỉ cần nhắc tới sách trời là tên thần giả mạo đó sẽ vội vàng." Ông cười nhạo nói.

Tư Yên: "Núi lửa phun trào, sét đánh xuống rồi lại tới động đất. Nó có vẻ sợ tộc sói bạc sống sót."

Xà Vọng ngừng bước, hắn nhìn xung quanh, xong đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, ánh mât nheo lại tập trung tại mảnh trời đen nhánh.

"Đại ác ma!" Tư Yên gọi.

Trên mặt xà thú tàn bạo xuất hiện tia sát khí chưa từng thấy.

Tư Yên nhìn mặt đất nứt ra, các thú nhân sói bạc rơi xuống dưới. Tia sét lại liên tục đánh xuống, từng chút một bào mòn nhân số tộc sói bạc.

Toàn thân Tư Yên đột nhiên thấy lạnh ngắt.

Cốt truyện gốc vẫn tiếp tục diễn ra, tộc sói bạc nhất định phải chết, nữ chính vẫn sẽ ký khế ước với một đống giống đực rồi sinh ra cả đàn con. Còn về cô, chắc chắn sẽ bị người nhà gϊếŧ chết.

Đời trước Tư Yên bị anh trai hãm hại, đau khổ chết đi, không nhẽ đời này cũng phải lặp lại chuyện ấy sao?

Không phục, cô không phục.

"Mình phải cứu bọn họ."

Tư Yên bế đứa trẻ mếu máo vì bị lạc khỏi cha mẹ mình lên.

"Mình phải cứu được tộc sói bạc!"

【Mẹ ơi 】

Trong đầu Tư Yên đột nhiên vang lên giọng nói thanh thúy, cô cúi đầu, thấy Nam Mặc đang nhìn mình.

Nam Mặc siết chặt áo cô, mắt nó sáng quắc: Mẹ, Nam Mặc có cách.

"Nam Mặc!"

Nó nhắm hai mắt lại, Tư Yên ngừng bước.

Bởi vì đứa nhỏ của cô nói nó có cách thoát, nên Tư Yên chọn tin vào nó.

Sau đó, Tư Yên cảm giác trên người Nam Mặc tỉa ra hơi thở màu đỏ máu, trong nháy mắt liền bay đi tứ phía!

"Là sức mạnh đặc biệt." Xà Vọng đi tới, bảo vệ Tư Yên sau lưng.

Thái Sâm cũng đã tới, trên người hắn nổi lên một dấu ấn, phía dưới chân là từng tầng băng rắn chắc nỗ lực vá lại mặt đất!

Nhóm người yên tĩnh chờ đợi, mây đen bao phủ kín bầu trời, giống như muốn nhấn chìm cả vùng đất này.

Đột nhiên, ở phía xa xuất hiện những dấu chấm nhỏ li ti.

Nam Mặc chợt mở bừng mắt, ánh mắt nó phát sáng lập loè.

"Cái gì vậy?" Nhóm thú nhân nhìn về phía chân trời.

Tất cả đứng trên bờ tuyệt vọng, giương mắt nhìn theo.

Phía chân trời là một đàn chim lớn đang bay tới gần.

Nam Mặc dang rộng vòng tay, một lần nữa nhắm mắt tập trung.

Nó nhỏ giọng cầu cứu: Các thú nhân sói bạc ở đây đều rất đáng thương. Các bạn chim, mọi người có thể giúp đỡ họ được không?

Pi!!!

Từng tiếng kêu lớn vang lên như âm thanh của sự hy vọng.

Vô số con chim lớn nhỏ bay tới, chúng quắp các thú nhân sói bạc lên, xong đồng loạt bay đi xa.