Chương 109: Chinh phục hắn

Hang động trước mặt hoàn toàn bị đóng lại.

Thằn lằn vẫn cứ lải nhải bên tai Tư Yên.

"Cháu ngoan, đừng trách ta nói nhiều. Nhưng cháu nên giữ lấy con bò sát đó chắc vào."

"Sách trời cháu đã đọc vẫn còn thiếu khá nhiều chi tiết, nhưng lại nói rõ kết cục bị người nhà hại chết của cháu. Cháu tự nghĩ xem, thế giới này ngoài bốn đứa nhỏ kia thì còn ai là người nhà của cháu nữa? Còn bò sát này vốn là tên tàn ác, và còn là thú phu của cháu. Tên thần giả mà ra lệnh cho cậu ta gϊếŧ cháu thì liệu cháu có né nổi không?"

"Cháu là hậu nhân duy nhất của ông già này, ông không muốn cháu chết đâu!"

Tư Yên đáp: "Ông không phải cũng là người nhà của ta sao? Nếu thế ông cũng hại ta à?"

Thằn lằn cứng họng, ông ta ha ha cười vài tiếng: "Tên thần giả đó sao tính kế trên đầu ông đây được!"

Thằn lằn già có chút kiêu ngạo.

"Được, ta biết rồi."

Nếu đây là lựa chọn duy nhất để sống sót, phải chinh phục Xà Vọng. Nếu thế, cô chắc chắn sẽ hoàn thành nó.

Thằn lằn tò mò hỏi: “Cháu tính chinh phục cậu ta kiểu gì vậy?"

Tư Yên cúi xuống: "Ông cho ta xem giấc mơ của anh ấy, không phải để nắm nhược điểm sao. Ông nói nhiều thứ như vậy, cũng chỉ để nói cho ta biết thứ mà Xà Vọng sợ nhất, chính là sự cô đơn.

Thằn lằn cười nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Tư Yên nhìn hang động bị Xà Vọng ủn đá chặn đường ra vào.

Vào giây phút cuối cùng trước khi bước vào kỳ lột da, xà thú đã chọn cách chặn lối đi vào nơi trú ẩn.

Đằng sau sự lạnh lùng, tàn nhẫn đó, lại là vẻ dịu dàng đầy tinh tế.

Tư Yên nhắm mắt, rồi mở ra.

Giờ đây, khí chất trên người cô có cảm giác đã thay đổi.

Giọng điệu cũng trở nên mềm maii hơn, "Xà Vọng."

Thằn lằn: "Đúng rồi, phải dịu dàng chút, dịu dàng chút!"

Tư Yên rất muốn kéo miệng tên thằn lằn già này.

Dù sao hiện tại tình cảm giữa cô và đại ác ma vẫn chưa tốt đến mức như thế. Chẳng lẽ ông ta không biết, cứ tự cho mình là đúng rồi nói linh tinh, rất là xấu hổ sao!?

Nhưng ông ta cũng nói có điểm đúng, dùng cách này với một Xà Vọng sợ cô đơn mà nói, cực kỳ hữu dụng.

Chinh phục thôi mà.

Buồn nôn thì cứ buồn nôn đi.

Cô điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi dựa lưng lên tảng đá, "Để tôi nói chuyện với anh một chút. Như vậy anh sẽ không thấy cô đơn khi lột da."

"Mong là anh sẽ không chê tôi phiền."

Tư Yên không nhìn được phản ứng của đối phương, cô ngẩng đầu, như đang nhớ tới ký ức xưa kia: "Có thể anh không biết, nhưng thật ra tôi rất sợ rắn. Không những vậy, tôi còn rất sợ cái thế giới xa lạ này."

Cô nhớ tới lần đầu mình tới đây, đối mặt với Tây Thanh và Bắc Tễ. Rõ ràng chúng là con của cô, nhưng lại đẩy cô làm cô chảy cả máu đầu.

Cô nhớ tới lúc đó, bọn nhỏ đều rất hận cô.

Cả cô cùng chúng đều thực sự quá thảm.

Cô ngẩng đầu lên, nghĩ rồi nói: "Thế giới này, rất đơn thuần. Nhưng, lại không hề tốt đẹp."

Giống cái trời sinh được ban cho nhiều đặc quyền, cũng vì vậy mà trở nên kiêu căng, tùy hứng, nồng mùi trà xanh.

Giống đực của thế giới này lại phải chịu khắc nghiệt, không được đối xử công bằng. Cũng bởi vì họ quá cố chấp, sợ hãi nhiều thứ, cực kỳ hèn mọn.

"Thế giới này phụ nữ nhiều hơn đàn ông, cho nên mới hình thành xã hội mẫu hệ không công bằng như vậy. Nhưng dù mọi người đều biết nó bất công, lại chẳng ai muốn tìm cách thay đổi, mà cũng khó có thể thay đổi được.

Tôi không làm được, nhưng tôi có thể tự mình quyết định cách sống của bản thân."

Đôi mắt đen láy của nhạy bén bắt được sự rung chuyển nhẹ của tảng đá chắn cửa.

"Tôi muốn trong gia đình của mình, thú phu được ngang hàng với bản thân. Tôi cũng muốn người đó tin rằng. Tôi chỉ cần một mình người đó là giống đực.

Con của tôi cũng sẽ không vì giới tính của chúng mà được thiên vị. Tất cả đều được yêu thương như nhau. Trong nhà của tôi, mọi người đều có tôn nghiêm của mình."

"Đại ác ma."

Tư Yên nhìn tảng đá sau lưng, "Nếu anh không phản đối. Tôi muốn cùng anh thử một lần, xây dựng một gia đình bình đẳng."

“Anh đồng ý không?”

Thằn lằn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Tư Yên.

Mặc dù cô nói toàn những lời sến súa, nhung trong đôi mắt đó lại không hề tồn tại chút tình yêu dính nhớp gì.

Cháu ngoan của ông ta, quả thực là một người rất lý trí.

Người bên trong không đáp lời, cô trầm mặc.

Hắn với cô quen nhau chưa được mấy ngày, đương nhiên tình cảm không đủ sâu đậm.

Bây giờ cô đang khuyên một xà thú bậc đế vương sống chung với mình. Nếu ở thế giới hiện tại, nó giống như một chàng trai bình thường khuyên một cô gái ưu tú hãy sống cùng mình cả đời vậy.

Có chút ngây thơ.

Thằn lằn: "Đừng ngừng chứ, tiếp tục đi nào!"

Tư Yên: "....."

Cô mở miệng tiếp: "Đại ác ma, thế giới này vẫn chưa có trường học. Tôi muốn thử xây lên một ngôi trường trong tương lai. Sau đó chúng ta có thể đưa bọn nhỏ tới trường học tập. Bọn chúng có thể học cách nhận biết thảo dược đơn giản, cách tính toán, tốt nhất là học thêm vài loại chữ viết đơn giản."

"Tôi sẽ dạy chúng cách tôn trọng nhau. Trường học cũng dạy chúng vài quy tắc bình đẳng cơ bản."

"Dần dần, quy tắc của trường học có thể lam truyền tới khắp nơi trên thế giới này. Như vậy, mỗi một thú nhân đều có thể nhận được sự tôn trọng."

Tư Yên cũng không quan tâm Xà Vọng trong hang động có nghe thấy hay không, nhưng cô nói rất nhiều.

Bên trong, thú nhân Anaconda nhắm mắt cuộn tròn người lại.

Giọng nói ồn ào bên ngoài của giống cái của mình, hắn đều nghe được hết.

Hắn muốn ngăn, nhưng không ngăn được.

Càng tới gần lúc lột da, sự cảnh giác lại càng tăng cao, bởi vậy giọng nói của Tư Yên cũng đặc biệt lớn.

Hắn rất bực bội.

Giống cái này, quả thực có lòng tham không đáy.

Cô còn muốn cùng hắn sống với nhau cả đời.

Cô còn muốn hắn yêu cô, cùng cô xây dựng lên nhưng thứ mà cô thích.

Có phải gần đây hắn hiền quá nên cô mới nuôi dưỡng một siy nghĩ ngây thơ như vậy không!?

Chờ đến khi hắn để lộ ra nanh vuốt, hắn không tin cô sẽ không chạy trốn!

Xà thú đột nhiên vung đuôi lên. Hang động này giúp hắn bổ sung lại nguồn năng lượng bị mất, nhưng quá nhiều, khiến hắn khó chịu!

Tư Yên ở bên ngoài đứng phắt dậy. Cô la toáng lên: "Hang động sắp sập sao?"

Thằn lằn ngửa cô lên gãi ngứa: "Không cần hoảng, chuyện thường ngày ấy mà."

Tư Yên: "Anh ấy lột da mất bao lâu thế, cũng mấy tiếng rồi."

Thằn lằn: "Dựa vào tình trạng hiện tại... Chắc một ngày một đêm là ít."

Tư Yên: "..."

Tư Yên cũng không biết nên làm gì, nên cô dựa lưng lên đá hát vu vơ.

Cũng may đời trước cô cũng biết nhiều bài. Tư Yên hát loạn một hồi, thời gian cứ vậy trôi đi nhanh chóng.

Qua một ngày một đêm,bên trong hang động cuối cùng cũng truyền tới tiếng động.

Tảng đá chắn lối đi bị đυ.c vỡ, Tư Yên nhanh chóng lùi ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nó. Chính giữa lối đi lờ mờ xuất hiện vài sợi tóc tím đen, người đàn ông đó có ánh mắt lạnh băng đầy ngạo nghễ, khuôn mặt lạnh lùng giống như một vị thần tà ác.

Nếu vẻ đẹp của Bạch Phượng có thể so sánh với một vị thiên sứ.

Thì sắc đẹp của Xà Vọng lại sánh ngang với thần chết.

Sau khi Xà Vọng lột da, hắn dường như càng cao lớn hơn, làn da cũng mịn hơn, tăng phần nhan sắc!

Trong nháy mắt, Tư Yên ngây người.

Đáy mắt Xà Vọng đọng lại một tầng đen tối, hắn bị cô làm ồn nên mới phải ra nhanh.

Giờ dây nhìn thấy cô, sự lạnh lẽo trong đối mắt cũng dần tan biến, "Giống cái, cô nói lắm thật đấy."

Tư Yên: "..." Thật ra cô cũng không tính nói nhiều như vậy.

Cô không nhịn được mà nghĩ, chắc chắn tên thằn lằn kia đoán sai rồi, ông ta hiến nhầm kế rồi!

Làm sao cách lảm nhảm một mình lại hiệu quả được chứ? Những truyện cô từng đọc cũng chưa từng viết thế đâu!

Nhưng đúng lúc này, xà thú trước mặt tiến tới vài bước, cánh tay hắn kéo nhẹ, kéo ra một tấm da dài.

Giống đực lạnh lùng tuấn mỹ, cao ráo mở miệng nói: "Da rắn mới lột. Muốn không? Muốn thì mang đi làm quần áo. Không thì đốt đi."

Tư Yên hơi ngạc nhiên.

Thằn lằn chậc chậc vài tiếng nói: "Cháu ngoan, là da rắn mới lột đấy. Xà thú thường lấy chúng đi làm vật tranh sủng, lấy lòng bạn đời. Cháu thấy cậu ta lạnh lùng vậy thôi, nhưng không phải vẫn đưa da rắn cho cháu luôn sao! Chậc chậc chậc, không nhìn ra đấy, chồng của cháu ngoan lại là tên mạnh miệng, mềm lòng."

Tư Yên: “……”

Tư Yên tiến tới, cô nhận lấy da rắn, ngày lập tức, ánh mắt sáng lên.

Da rắn mới lột quả nhiên không giống các da thú khác, nó mềm mại hơn nhiều. Thậm chí, chất liệu còn tốt hơn những bộ đồ ngủ bằng tơ tằm ở kiếp trước.

Tư Yên phấn khích nói: "Muốn muốn muốn, tuyệt quá đi!"

Xà Vọng rũ mắt nhìn cô, giống cái bé nhỏ này, dường như rất da mà hắn đã lột ra.