Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con Phản Diện Rất Bám Người

Chương 107: Nữ chính thật sự của tương lai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối với Tư Yên, thú tinh tím hiển nhiên mạnh hơn đỏ, đánh thắng là chuyện rất bình thường.

Nhưng thằn lằn lại lải nhải bên tai cô nói.

"Cháu ngoan à, cơ thể tên bò sát dài này chính là một cái muôi vớt, khó khăn lắm mới giữ chút sức lực lại bị dùng hết. Hiện tại rất khó để bồi bổ."

Tư Yên: "...."

"Mặc dù tên sói bạc kia bị thương không nhẹ, nhưng xà phu của cháu cũng tới kỳ lột da rồi, nên chú ý hắn nhiều chút. Lúc này đừng nên tức giận với hắn quá."

Tư Yên không thể không giận.

Ông ta cho rằng kìm nén dễ lắm sao?

Nếu ở hiện đại, cô có thể dễ dàng giữ cân bằng giữa Thái Sâm và Xà Vọng.

Nhưng đây lại là thế giới của thú nhân.

Dù cô có giải thích hết nước hết cái, tất cả mọi người đều cho rằng cô là giống cái, cô cần có nhiều thú phu, cô không thể chỉ có một người.

Cho nên cô cũng không thể nói rõ chuyện của Thái Sâm.

Tư Yên bị Xà Vọng xách lên. Cô bay vòng một cái, đối mặt với Xà Vọng.

Tư Yên co được, dãn được nói: "Ngài ác ma... Anh... Không sao chứ?"

Thấy Tư Yên dừng trong tầm mắt mình, nhìn miệng nhỏ đó mở ra an ủi quan tâm hắn.

Sắc mặt đen xì của đại ác ma cuối cùng cũng dịu đi một xíu.

"Tên đó không sao." Hắn lạnh lùng nói.

Tư Yên nghe ra được ý trấn an từ hắn.

Xà Vọng cuối cùng vẫn nương tay với Thái Sâm.

Cô thả lỏng tâm tình.

Xà Vọng đặt cô xuống đất.

Hắn đã thắng tên sói bạc đó, chứng tỏ sức mạnh của hắn lớn hơn. Dựa theo quan hệ bạn đời của thú thế, các giống cái sẽ thích giống đực mạnh mẽ nhất.

Nhưng, biểu hiện của Tư Yên lại không như vậy.

Sau khi được thả xuống, Tư Yên lại nhanh chóng chạy tới bên cạnh Thái Sâm.

Sắc mặt xà thú lại đen đi.

"Thái Sâm, anh không sao chứ?"

Khoé miệng xà thú kéo lên. Đến cả lời an ủi, quan tâm cũng giống nhau.

Thái Sâm bại trận, hơi cúi đầu. Hắn ôm cánh tay bị thương của mình, suy sút nói: "Tôi không sao."

Giống đực bại trận làm gì có tiếng nói.

"Tư Yên, xin lỗi em, tôi thua rồi."

Tư Yên không hiểu vì sao hai người lại đánh nhau, càng không hiểu tại sao Thái Sâm lại xin lỗi.

"Không sao đâu, anh nghỉ ngơi cho tốt đi."

Các sói bạc trong sân đều nhìn Thái Sâm.

Thái Sâm dù thua trận nhưng vẫn được giống cái quan tâm.

Xem ra hắn được thiên vị hơn.

Ngân Tú nhìn con trai của mình. Ánh mắt như muốn hỏi: Ta sợ con còn không đánh nổi một tên, như vậy mà vẫn muốn gia nhập vào nhà đó?

Ngân Hồng buồn bã cúi thấp đầu.

Xà thú tiến tới, vẻ mặt đen xì một lần nữa nhấc Tư Yên lên.

Hắn không thích Tư Yên nói chuyện quá lâu với giống đực khác.

“Đi thôi.” Hắn nói.

Tư Yên giống gà con, bị Xà Vọng xách ra khỏi vòng vây của tộc sói bạc.

Thằn lằn đã quay trở lại không gian của Tư Yên, ông ta phấn khích lăn lộn mấy vòng ở bên trong.

Tư Yên giống cái gà con, bị Xà Vọng xách ra ngân lang thú nhân vòng vây.

“Ha ha ha ha, thú vị thật đấy, ha ha ha ha ha.”

Tư Yên thật sự rất muốn liếc mắt trừng ông ta một cái.

Trận tranh đấu của giống đực kết thúc, tộc sói bạc laii quay về dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

Thái Sâm thân là thiếu chủ, hắn phải ở cùng người trong tộc của mình.

Một thú nhân tới nói nhỏ bên tai Ngân Tú: "Tú vu, chúng ta thật sự cho lãnh chúa Hư Vọng vào nơi tránh nạn của mình sao?"

Thái Sâm nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn liếc mắt nhìn tên thú nhân kia.

Mặc dù hắn tranh đấu thừa. Nhưng dù gì vẫn là giống đực của nhà Tư Yên.

"Dì Tú. Nếu người nhà ta không vào, ta cũng sẽ không vào." Hắn nghiêm túc nói.

Vẻ mặt Ngân Tú ngưng trọng, bà nói: "Hiện tại thân phận của hắn không phải lãnh chúa Hư Vọng, mà là thành viên trong nhà thiếu chủ. Đương nhiên chúng ta không thể từ chối."

Tư Yên chậm rãi đi ở phía trước, bên cạnh còn có Xà Vọng cùng hai đứa nhỏ. Xà Ảnh đi đằng sau, tay ôm bé con.

Tư Yên đột nhiên dừng lại, cô quay sang bế Nam Mặc lên.

Nam Mặc mới bốn tuổi, cơ thể vẫn còn nhỏ bé, Tư Yên bế lên cũng không quá sức.

Xà Vọng đi sau, nhìn chằm chằm vào ót cô.

Nam Mặc được Tư Yên ôm lên, nhanh chóng ngại ngùng đỏ mặt, nó cúi đầu.

Nam Mặc: Mẹ....

Tư Yên bóp khuôn mặt mềm mại của nó, hỏi: "Bé gái kia là con tìm được sao?"

Nam Mặc bị Tư Yên bóp, cũng không thấy đau: Vâng ạ.

Tư Yên: "Tên con bé là gì thế?"

Nam Mặc: Con không biết.

"Con không định đặt tên cho con bé sao?"

Nam Mặc lập tức ngẩng đầu lên, nó lắc lắc: Mẹ muốn ạ?

Trong các bộ lạc thú nhân, hầu hết tất cả đều coi việc đặt tên là nhận người khác làm con mình.

Còn nếu người lạ, sẽ không đặt tên cho nhau.

Thằn lằn trở mình: "Ông thấy đứa nhỏ đó tư chất cũng không tối. Hay cháu cứ đặt một cái đi?"

Tư Yên bị gợi lên hứng thú, cô hỏi thằn lằn trong không gian: "Tư chất không tồi là ý gì?"

Thằn lằn nói: "Có thể của con bé có thể chống lại khí bận của nữ chủ thế giới."

Tư Yên ngừng bước. Cô dừng lại, tất cả mọi người cũng đều dừng chân.

"Có ý gì?"

Thằn lằn vui vẻ thoải mái nói: "Chúng ta muốn thay đổi sách trời, xoay chuyển vận mệnh, quậy phá thế giới của nữ chủ, đương nhiên phải rời khí vận của cô ta trước. Khi đó, chúng ta cần một nữ chủ thế giới mới hứng chịu khí vận ấy."

Tư Yên đi trước hai bước, thuận miệng hỏi: "Ta thì sao? Ta không thể thành nữ chủ thế giới sao?"

Thằn lằn chậc chậc chậc vài tiếng: “Cháu không được, đương nhiên là không rồi."

Tư Yên: “……”

Thằn lằn khinh bỉ nói: “Cháu ngoan, cháu có thể mở rộng tầm nhìn một chút được không? Đừng có cứ nghĩ mình là nữ chính của thế giới.”

Tư Yên: "..."

Cô lại nhìn bé con được được Xà Ảnh bế trong lòng, vươn tay sờ sờ.

“Nó là thú nhân gì vậy?” Tư Yên hỏi.

Xà Ảnh trả lời: “Phu nhân, con non này là thú nhân tộc công.”

Tư Yên sờ mặt đứa nhỏ, cười nói: “Vì con là nữ chính tương lai mà ta chọn, vậy ta sẽ đặt cho con một cái tên hay.”

Mọi người đương nhiên không hiểu nữ chính tương lai là gì.

Nhưng cũng không hỏi thêm.

Tư Yên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bé con à, con tên là Miên Nhi nhé.”

Bé con mềm đáng yêu khi nghe Tư Yên nói vậy liền líu ríu tay chân, trông rất vui vẻ.

“Miên Nhi.”

Để nhìn rõ em gái mới, Đông Xích biến nửa thân dưới thành rắn, chống người lên để nhìn.

Nam Mặc cũng làm theo Đông Xích, biến nửa thân dưới thành rắn để xem.

Tư Yên đã đặt tên cho đứa bé, ý nghĩa đã khác rồi.

Đứa bé này chính là em gái nuôi của họ.

“Mẹ.”

Đông Xích trêu chọc đứa bé, “Con bé hình như rất thích cái tên này.”
« Chương TrướcChương Tiếp »