Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con Phản Diện Rất Bám Người

Chương 105: Thái Sâm gặp lại Tư Yên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tư Yên nắm vảy tim, đối diện với sự lạnh lùng từ hắn.

Mà ngay khi Xà Vọng phóng ra sát khí lạnh băng đó, hai đứa nhỏ ngay lập tức chạy tới bên cạnh Tư Yên, chúng cảnh giác trừng mắt nhìn cha mình.

Một tên giống đực không biết chăm sóc thư chủ cùng vợ, chính là kẻ cặn bã.

Tên cặn bã này còn dám hung dữ với mẹ của chúng á!?

Nam Mặc nắm áo Tư Yên, vẻ mặt nó lộ ra nét cùng sống cùng chết với cô.

Xà Vọng thu lại sát ý, cúi đầu nhìn Nam Mặc.

Hắn vẫn nhớ, tên nhóc này là mình nhận nuôi.

Vậy mà lại theo phe người khác.

Tư Yên nghĩ thầm, quả nhiên ngay từ đầu hắn đã nhận ra cô là Yên Yên.

Nhưng mà Yên Yên bé nhỏ với cô hiện tại không phải là cùng một người.

"Anh muốn gϊếŧ tôi?" Tư Yên xụ mặt hỏi.

Chẳng lẽ thằn lằn nói đúng, chỉ cần tên thần giả đó gieo một hạt giống chết chóc lên Xà Vọng. Hắn sẽ triệt để hắc hoá và gϊếŧ cô?

Xà Vọng nhìn vảy rắn, đen mặt: "Tại sao lại trả?"

Tư Yên đưa vảy rắn ra.

Bởi vì vảy rắn này là hắn đưa nguyên chủ. Không phải cô.

Cô nói: "Nó khác tốt, cũng giúp tôi rất lâu. Nhưng nó là của anh, hẳn là rất quan trọng đối với anh."

Xà Vọng lạnh như băng đáp: "Giống cái, đồ mà Xà Vọng ta đã đưa sẽ không lấy lại. Sau này cũng không cần trả. Ngươi muốn dùng để đυ.c gỗ, đυ.c đá gì thì tùy, không liên quan tới ta."

Tư Yên: “……”

Tư Yên thu vảy rắn lại.

Hiện tại cô dùng vảy rắn rất thuận tay, thực sự cũng không muốn bỏ đi chút nào.

Xà Vọng thấy cô nhanh chóng thu vảy rắn về treo bên hông, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên chút.

Bên ngoài hang động đột nhiên trở nên ồn ào. Tư Yên ngó ra xem.

Xà Ảnh ở bên ngoài cang giữ, anh ta ôm bé con đang khóc oà lên.

"Có chuyện gì thế?" Tư Yên hỏi.

Xà Ảnh trước sau vẫn giữ nguyên một khuôn mặt đơ trả lời: "Phi nhân, tộc sói bạc đang chuẩn bị đồ để chuyển tới nơi tránh nạn."

Ngày rực lửa mười năm tới một lần, vài bộ lạc lâu đời sẽ chuẩn bị nơi tránh nạn cho riêng mình. Và tộc sói bạc cũng không phải ngoại lệ.

Ngân Hồng hoảng loạn chạy tới. Từ sau lần tim đập loạn nhịp trước Tư Yên, khi đối mặt với cô, hắn không còn giữ nổi sự bình tĩnh của mình nữa.

Đôi khi còn trở nên ngốc nghếch như bọn trẻ con.

Hắn đỏ bừng mặt nói: "Tư Yên, nhiệt độ đã lên cao, sông cũng không còn nước nữa rồi. Bộ tộc bọn ta chuẩn bị đi tới nơi tránh nạn. Cô cũng chuẩn bị đồ đi."

Tư Yên hỏi: "Tôi cũng được đi sao?"

Ngân Hồng gật đầu: "Cô dạy bọn tôi cách trữ đồ, là ân nhân của tộc. Đương nhiên có thể đi cùng."

Tư Yên gật đầu: "Được, cùng đi thôi."

Xà Vọng hơi nhíu mày.

Kỳ lột da của hắn đã tới, hiện tại hắn đã ép xuống. Không biết giờ đi tới nơi tránh nạn của tộc sói bạc sẽ là phúc, hay là hoạ đây.

Đồ của Tư Yên không nhiều, chẳng qua nhà cô có một điểm hơi đặc biệt.

Ngoài cô cùng bé con giống cái trong tay Xà Ảnh ra, tất cả đều là xà thú.

Lang Đán đi ngang qua cùng nhóm thú phu và đội sói con của mình, khi thấy một nhà Tư Yên, Lang Đán vui vẻ chạy tới.

"Tư Yên à!"

“Lang Đán.” Tư Yên cười đáp lại. “Hôm nay tộc ta di chuyển tới nơi tránh nạn sao?"

Lang Đán gật gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy. Cuối cùng cũng được đi, nơi này sắp nóng tới điên rồi."

Tư Yên thấy nhóm giống đực bắt đầu đi chuyển đồ ăn dự trữ đi.

Lang Đán nói tiếp: "Ngày rực lửa mười năm mới tới một lần, nhưng tôi tới đó lần thứ ba rồi. Cô cứ đi cùng tôi đi, tôi sẽ dẫn đường."

Lang Đán giải thích cho Tư Yên xong, lại thấy Ngân Hồng đứng đó không xa, cô vẫy tay.

Ngân Hồng đỏ mặt xoay đi.

Hắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Lang Đán thấy hắn bỏ đi, lè lưỡi. Cô lại lôi kéo Tư Yên: "Tư Yên nè, cô biết không. Ngân Hồng là người con trai ưu tú nhất của Tú vu đấy. Khi hắn còn nhỏ, cả tộc đều cho rằng hắn sẽ thức tỉnh sức mạnh đặc biệt nhất của tộc. Đáng tiếc lại không được. Nhưng may mắn chúng ta vẫn còn tên sói bạc tha hương lưu lạc bên ngoài kia."

"Sói bạc tha hương?"

Tư Yên đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô hỏi, "Lang Đán, ý cô nói là Thái Sâm sao?"

Lang Đán ngạc nhiên nhìn Tư Yên: "Cô biết thiếu chủ của bọn tôi sao?"

"Thiếu chủ của các cô?"

Tư Yên còn đang ngạc nhiên thì đột nhiên cấm chế trên cửa hang động biến mất.

Ngân Tú chống gậy đi ra đầu tiên. Theo sau bà là vài thú nhân thú tinh đỏ khác. Còn ở giữa bọn họ, lại là thú nhân mà cô cực kỳ quen thuộc.

Thái Sâm?

Tư Yên chạy tới.

"Chú Thái Sâm?" Đông Xích và Nam Mặc cũng chạy qua.

Khi Xà Vọng thấy Tư Yên chạy tới bên cạnh thú nhân sói bạc anh tuấn kia, khí áp xung quanh hắn lạnh xuống.

Xà Ảnh không dám nói lời nào.

Thiếu chủ của tộc xuất hiện, rất nhiều sói bạc cũng vây quanh hắn, "Thiếu chủ, là thiếu chủ đó."

"Ngài ấy là cháu trai của tộc trưởng Ngân Thủy. Ngài ấy cũng đã thức tỉnh được sức mạnh rồi!"

"Thiếu chủ lớn lên cũng đẹp quá ha."

Thái Sâm! Thái Sâm!" Tư Yên đẩy mọi người ra, cố gắng chen vào bên.

Tư Yên?

Nghe được giọng nói này, Thái Sâm ngạc nhiên xoay người.

Bên trong đám đông, chỉ mới liếc mắt một cái hắn đã nhìn thấy cô.

“Tư Yên!!!”

Đôi mắt chó bự trong nháy mắt phát sáng, trên mặt Thái Sâm, rốt cuộc cũng nở ra một nụ cười, "Tư Yên! Em đến rồi, thật sự là em sao!"

Hắn đã bị nhốt ở tộc bạc rất lâu, ngày nào cũng nghĩ đến việc trở về.

Mỗi ngày đều nhớ tới Tư Yên, thật sự rất nhớ.

“Thái Sâm!!”

Tư Yên chen qua.

Thái Sâm vì quá phấn khích, hai tai sói dựng lên, chiếc đuôi sau lưng cũng vô thức lắc lư. Đôi tay hắn nhanh chóng đặt lên vai cô.

Sự vui vẻ trên mặt không thể che giấu được.

"Tư Yên, sao em lại tới đây? Em tới tìm tôi sao? Tôi nhớ em lắm, thật sự..."

Tình yêu của sói bạc thuần túy, chân thành lại tha thiết. Đôi mắt to tròn sạch sẽ chứa đầy tơ vương cùng hối lỗi.

"Xin lỗi em, sau khi tìm được Nam Mặc bọn tôi lại bị tách nhau ra. Tôi đã không thể chăm sóc tốt cho nó."

Tư Yên lắc đầu, vui vẻ nói: "Tôi tìm được Nam Mặc rồi, anh đừng lo nữa. Thật ra thấy anh còn an toàn là tốt rồi. Nhưng anh thành thiếu chủ tộc sói bạc từ khi nào thế?"

Ánh mắt Thái Sâm né tránh nói: "Tư Yên, chuyện này tôi sẽ giải thích cho em sau."

"Được."

Ngân Tú nhìn một màn này, mày càng nhíu chặt.

Thái Sâm đi tới trước mặt bà: "Dì Tú, ta cũng đã nói qua với dì là mình có thư chủ rồi. Tư Yên chính là người ấy."

Ngân Hồng bên cạnh trượt tay đánh rơi hết khoai lang sấy xuống đất.

Thiếu chủ Thái Sâm, là giống đực của Tư Yên sao?

Phía sau tộc sói bạc, xà thú cao lớn vẫn luôn quan sát từ đầu tới giờ.

Trên người hắn toả ra từng cơn khí lạnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »