Chương 104: Tôi phải chết sao?

Giọng nói đáng yêu đó khiến nội tâm Tư Yên nở rộ, giống như sự thanh mát của ngày xuân, như tiếng suối mát lạnh chảy xuống róc rách trên núi. Tưới nước cho tâm hồn cô.

Một tiếng gọi này, khiến Tư Yên hơi hơi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp như viên đá quý màu đen giống cô của Nam Mặc.

Sao cô lại cảm thấy, tiếng gọi mẹ vang lên trong đầu ban nãy là của Nam Mặc nhỉ.

Trong lòng Tư Yên có vài phần mong chờ hiện lên, nhưng lại không hỏi ra vì sợ xúc phạm đến con trai mình.

Cô cẩn thận mà hỏi: "Nam Mặc, ban nãy, là con gọi mẹ sao?"

Nam Mặc nhanh chóng gật đầu, đôi mắt ánh lệ tia sáng chờ mong: Là con.

Lần đầu tiên Nam Mặc nói chuyện kiểu này với Tư Yên, nó hơi ngượng ngùng, đỏ mặt.

Bé con mềm mại, thẹn thùng lại to gan, là lần đầu nó cố gắng nói chuyện cùng mẹ mình.

Nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mềm của nó, Tư Yên lại vui vẻ kinh ngạc, đặc biệt cao hứng: "Con có thể nói chuyện sao? Tốt quá rồi! Đây là thần giao cách cảm sao?"

Đứa nhỏ gật đầu.

Tư Yên vui vẻ.

Thần giao cách cảm hat dùng miệng nói chuyện cũng chỉ là cách giao lưu mà thôi, đối với cô, chẳng có gì khác biệt cả.

Chuyện thằng bé tiếp nhận cô, nơi chuyện với cô, cả hai đan chéo trong lòng Tư Yên.

Cô rất cảm động.

"Bé Mặc Mặc, bé Xích Xích."

Tư Yên ôm hai đứa nhỏ lên.

Nam Mặc cực kỳ ngoan ngoãn, dù bị ôm như nào cũng không phản kháng.

Đông Xích thì giãy giụa vài cái cho có lệ, mặt đỏ bừng, nó quay đầu sang một bên không nhìn cô.

Tư Yên khi mới xuyên tới đây cũng không đặt áp lực trở thành mẹ đẻ của chúng, dù vẫn sẽ gánh vác trách nhiệm chăm nom, nhưng laii không đặt quá nhiều tình cảm vào.

Giờ thì khác.

Cô cảm giác chúng thực sự do mình sinh ra vậy.

Sau khi trải qua ký ức trong mơ của Xà Vọng, cô lại càng có tâm tình của một người mẹ. Cần bao dung bọn nhỏ, làm bạn với chúng, yêu thương chúng.

Cô không mong bốn đứa nhỏ đáng yêu của mình sẽ trở thành một ác ma trong tương lai.

Trái tim Nam Mặc đập thình thịch thình thịch.

Nó không biết khi được ôm, được yêu lại có thể hạnh phúc tới như vậy.

Cảm giác này có chút không chân thật.

Cái sự hạnh phúc mà nó vẫn luôn cố gắng chứng minh tồn tại, lại tốt như vậy.

Xà Vọng đi vào trong hang động, thấy Tư Yên cười tươi ôm hai đứa nhỏ, hắn nhăn mày.

Một giống cái có thể sẽ đối xử thân mật như vậy với hai xà thú mà mình nhận nuôi sao?

Tư Yên thấy hắn quay lại, cô buông bọn nhỏ xuống.

Thằn lằn nói: "Cháu ngoan, chuyện ông nói trước đó, cháu đã nghĩ kỹ chưa?"

"Việc chinh phục anh ấy á?" Tư Yên hỏi.

Từ chinh phục này Tư Yên lúc trước đọc qua khá nhiều truyện nên hiểu.

Chinh phục, chinh phục trái tim. Khiến đối phương yêu mình.

Còn bản thân thì có yêu hay không cũng được.

Tư Yên không thích cái từ này.

Thằn lằn: "Con rắn người trước mặt cháu đây này, chính là kẻ phản diện lớn trong quyển sách trời. Sau này cậu ta sẽ trở thành một kẻ phản diện không thể cứu vãn. Hiện tại, nơi duy nhất trong lòng cậu ta chit còn chút tia sáng chính là cháu đấy."

Thằn lằn tiếp: "Cháu ngoan, cháu đã xem sách trời rồi mà, cháu đã xem qua thì chắc chắn biết, cháu sinh ra là để chịu một số mệnh bị người thân hãm hại. Cháu có muốn số mệnh của mình tiếp tục bi thảm như trong sách trời không?"

Tư Yên: "??? Sách trời?"

Thằn lằn nhìn cô bằng ánh mắt "Ta biết hết" và nói: "Trong sách trời, cháu sẽ chết dưới tay chính những đứa con của mình."

Cái sách trời mà ông ta đang nói đến, chẳng lẽ là cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc trước đây?

Tên thằn lằn này rốt cuộc là cái gì vậy? Ông ta đã biết những gì?

Tư Yên vô cùng kinh ngạc, "Ta sẽ không chết dưới tay con của mình nữa, ta đã dạy dỗ chúng ngoan ngoãn rồi."

"Ngoan?" Thằn lằn nhìn lên trời, đột ngột nói, "Cuốn sách trời mà cháu xem chính là nền tảng khí vận của cái thần giả này. Cháu nghĩ tên thần giả này để bảo vệ khí vận của mình, liệu có thật sự để cháu sống sót?

Cháu có thể thử xem, cho dù con cái cháu cố gắng hết sức để chống lại thần. Hắn sẽ sửa chữa cái lỗi này như thế nào. Nếu bốn đứa chúng nó không lấy mạng cháu, thì sẽ là ai lấy mạng cháu, có phải là tên rắn phản diện kia không?

"Dù sao thì, hắn rất độc ác và đen tối, hắn đã gieo vào chúng một hạt giống, chúng sẽ dễ dàng lấy mạng cháu."

"..." Tư Yên tức giận nói, "Theo lời ông, là ta nhất định phải chết à?"

Thằn lằn cười ha hả: "Ông nội sẽ không hại cháu. Khí vận của tên thần giả này vốn là như vậy.

Cháu nhất định phải chết, chúng cũng nhất định phải trở thành phản diện, tộc sói bạc nhất định phải diệt vong, nữ chính được khí vận chọn nhất định phải có vô số con đực và sinh ra hàng trăm đứa con."

“……”

Có một câu chửi tục không biết có nên nói hay không.

Thằn lằn bỗng nhiên cười hì hì: "Sao nào, muốn đi theo ông nội chưa? Ông cháu chúng ta cùng nhau xé nát tên thần giả đó?"

Tư Yên trầm mặc.

Thằn lằn lại dụ: "Cháu ngoan, nếu cháu vẫn chưa tin thì chúng ta có thể thử trước."

Tư Yên cẩn thận hỏi: "Trước hết cần làm gì?"

Thằn lằn nói: "Tặng cho tên đó một món quà lớn. Chúng ta sẽ cứu tộc sói bạc!"

Thằn lằn lăn tròn trong không gian của Tư Yên, lười biếng liếʍ chân: “Trong sách trời, tộc sói bạc bị diệt vong hoàn toàn. Mà chúng ta lại không để cho nó diệt vong. Thế nào?”

Tư Yên suy đi tính lại, cô vốn định sẽ cứu tộc sói bạc. Và việc mà tắc kè hoa nói cũng đáng để cô mạo hiểm thử một lần.

Vì vậy cô không từ chối.

“Được. Chúng ta hợp tác một lần.”

Tắc kè hoa lại cười hì hì nói: “Cháu ngoan, ông nội lại có chuyện muốn bàn với cháu này.”

Tư Yên kiềm chế.

Tắc kè hoa nói: “Không gian của cháu quá nhỏ rồi. Cháu tìm cách làm cho nó lớn hơn đi, ông nội sẽ có nhiều chỗ lăn hơn.”

Tư Yên cảm thấy lạnh sống lưng.

Tư Yên nói: “Không cần vội, vì bản thân, ta cũng sẽ nghĩ cách mở rộng không gian."

Kích thước của không gian rất quan trọng đối với cô. Ngay cả để tích trữ đồ đạc, cô cũng sẽ tìm cách mở rộng không gian.

Tư Yên nhìn tay Xà Vọng, đang cân nhắc có nên tìm cách nắm tay hắn nhiều thêm hay không, nhưng trong lòng lại có một chút kháng cự.

Chinh phục, tu luyện…

Nhắm mắt lại, Tư Yên suy nghĩ rất lâu.

Cô lấy mảnh vảy rắn màu tím ở bên hông ra.

Tư Yên mở mắt, đứng dậy, cầm vảy rắn đi về phía Xà Vọng.

Mảnh vảy rắn màu tím sẫm khi đến gần chủ nhân của nó thì trở nên sáng bóng và sắc bén hơn.

“Ngài ma vương.”

Tư Yên đưa vảy rắn ra, "Cái này là của anh, giờ tôi trả nó cho anh đấy."

Ngay khi nghe thấy Tư Yên muốn trả lại vảy tim. Hơi thở xung quanh Xà Vọng nháy mắt trở nên lạnh xuống, hắn ngẩng đầu nhìn cô, giống như đang nghĩ cách để gϊếŧ cô vậy.