Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con Phản Diện Rất Bám Người

Chương 102: Ôm rồi sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bé con đáng yêu ba tuổi, mặt tròn bụ bẫm trắng hồng, đôi mắt đen lớn, vẻ mặt vẫn ngốc nghếch như cũ.

Xà thú hơi do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn rời khỏi căn nhà này.

Ba ngày sau, xà thú một lần nữa bị đói đến phát bực, hắn lại quay trở về căn nhà quê mùa nọ.

Vừa bước vào đã thấy sẵn một bàn đồ ăn nhỏ, hắn không suy nghĩ nhiều mà lai vào ăn ngấu nghiến.

Không ăn thì sẽ chết đói, hắn không còn sự lựa chọn nào khác cả.

Ăn xong, lại quay đầu nhìn, bé con đáng yêu kia vẫn ngồi ở vị trí cũ nhìn hắn.

Đôi mắt to tròn lại không có chút thần khí gì.

Xà thú liếʍ sạch bàn đồ ăn, đi tới đối diện với cô bé.

Hắn nhìn bé con ngây ngốc đáng yêu, giọng nói non nớt của trẻ con vang lên: "Ta nghe bọn chúng nói, ngươi là nhị tiểu thư của Vạn Thú Thành."

Bé con mở to đôi mắt nhìn hắn.

"Nhị tiểu thư của Vạn Thú Thành, sống trong toà nhà tốt nhất của thành, được ăn đồ ngon nhất trong thành. Nhưng không có ai chăm sóc ngươi sao? Cha của ngươi đâu?"

Bé con vẫn không nói lời nào.

"Ta để ý mấy ngày nay, ngoài người mang thức ăn ra thì không có ai tới chăm ngươi hết. Trông ngươi có vẻ sống trong nhung lụa, nhưng kỳ thật lại đáng thương như ta sao."

Xà thú vươn cánh tay mảnh khảnh lên chọc vào gương mặt non nớt của cô bé.

"Nhóc ngốc, chúng cũng coi ngươi là kẻ ngốc nên ghét bỏ ngươi đúng không?"

Khuôn mặt mềm mịn, chọc rất thích.

Xà thú nhìn đôi mắt trong veo không chút tạp chất của cô bé, trong lòng nổi lên vài phần ác ý, hắn nói:

"Nhóc ngốc xui xẻo, ta ăn hết đồ của ngươi mà ngươi cũng không biết. Không thể nói chuyện, cũng không đi tố cáo, nếu ngày nào ta cũng tới ăn thì không phải ngươi sẽ chết đói sao."

Thấy đứa nhỏ không đáp lại, xà thú thu hồi tay.

Thấy đứa nhỏ trước mặt không biết phản kháng, hắn đột nhiên xuất hiện vài phần tâm tư chưa từng thấy: "Nhóc ngốc, ngươi đã từng được ôm chưa?"

Ánh mắt đứa nhỏ ánh lên vài tia nghi hoặc.

Xà thú nói tiếp: "Trông ngươi đáng thương như vậy, để ta cho ngươi được nếm thử nó. Đến ta cũng mới chỉ được ôm một lần."

Nói rồi, hắn không quan tâm đứa nhỏ có để ý không, hắn vươn tay, nhấc bổng bé con ba tuổi.

Cậu bé sáu tuổi ôm chặt bé con.

Khoảng khắc đó, thời gian trong thế giới của xà thú nhỏ như ngừng trôi.

Không biết đã qua bao lâu, hắn mới chịu buông lỏng bé gái ra, trong lòng tràn ngập cảm xúc khó tả.

Bé gái rất ngốc nghếch, làm sao có thể hiểu được ôm là gì.

Hắn cũng quá rảnh rỗi rồi.

Hắn đặt cô bé ngồi lên trên giường, một lần nữa ngắm nhìn cô.

Cảm giác như đang thấy một phiên bản khác của bản thân.

"Nhóc ngốc, trông ngươi thật đáng thương. Đến cả người nói chuyện cùng cũng không có."

Và hắn cũng giống vậy.

"Hay ta dạy ngươi nói nhé, gọi anh trai đi, chỉ cần ngươi gọi anh trai, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi."

Cứ vậy đi, hắn ở bên cô, cô ở bên hắn, hắn sẽ bảo vệ cô.

Bé con ngây thơ, mờ mịt nhìn hắn.

Xà thú chậm rãi hoàn hồn. Ánh mắt hắn nhìn cô bé giờ đây chứa đựng sự ấm áp mà trước giờ chưa từng có ở hắn.

Hắn kiên nhẫn lặp lại: "Bé ngốc, gọi... Anh trai. Nào, nói đi, anh trai."

Cô bé lẩm bẩm: "A... An..."

Nghe thấy giọng của cô, hắn vô cùng thích thú.

"Đúng thế, há miệng ra, nói theo anh. A... Anh trai."

"An... An." Bé gái há miệng, "An An."

“……”

Tư Yên xem cuộc đối thoại giữa hai người, đây là lần đầu cô thấy sự kiên nhẫn cùng vui vẻ trong ánh mắt của xà thú tàn bạo này.

Mặc dù trông có vẻ như ông nói gà, bà nói vịt.

Thằn lằn vươn móng, tủm tỉm cười rồi cào lên cổ cô: "Cháu ngoan, nhìn thấy cảnh này có nhớ tới cái gì không?"

"Nhớ gì chứ?" Tư Yên ngây người, "Ý ông là, đó là... Tôi sao? Là nguyên chủ?"

Không gian xung quanh trở nên sáng sủa hơn, không khí cũng tươi mát.

Chứng minh rằng đây là ký ức mà tên ác ma đó thích nhất.

"Tôi vẫn luôn nghĩ... Hắn không biết nguyên chủ."

Thằn lằn lười biếng bò đi.

Hình ảnh phía trước vẫn tiếp tục như cũ.

Sau khi kết bạn cùng đứa nhỏ đáng yêu, xà thú quyết định ở lại căn nhà đó.

Nơi ở này còn có thể che mưa chắn gió, đến bữa cũng có thức ăn được đưa tới.

Cảm giác này khá tốt.

Bé con Tư Yên còn nhỏ, ăn không quá nhiều. Thú nhân trong thành cũng không quan tâm đến sống chết của cô bé, hiển nhiên không để ý đột nhiên có thêm một miệng ăn.

Vì thế thức ăn đưa tới cũng không nhiều lên.

Xà thú ăn trộm thịt của đứa nhỏ cũng ác độc không quan tâm cô bé có đói hay là không.

Hắn luôn một mình ăn hết đồ được đưa tới, bé con chỉ có thể chịu đói bụng.

Cứ như vậy, xà thú khiến đứa nhỏ nhịn đói hai ngày.

Bé con ba tuổi không biết nói lại, lại càng không kêu khóc.

Xà thú tàn ác không chỉ bỏ đói, đôi khi còn hù doạ cô bé.

Đứa nhỏ gần ba ngày không có gì bỏ bụng, xà thú còn ở trước mặt cô bé giương nanh múa vuốt.

Hắn đột nhiên hoá thành trăn, mắt tím dựng đứng xuất hiện, một con trăn không quá lớn hiện ra trước mắt đứa nhỏ.

Đứa nhỏ bị doạ sợ ngây người.

Từ đó tới nay, đây là lần đầu tiên cô bé bộc lộ ra biểu cảm hoảng sợ.

Cô bé lập tức há miệng lớn tiếng khóc.

Vừa khát, vừa đói lại bị doạ sợ.

"Nhóc ngốc, ngươi sợ rắn sao." Xà thú không hề cảm thấy tội lỗi, trái lại còn cười nhạo cô bé.

Đứa nhỏ khóc càng thêm lợi hại.

Cô bé cứ khóc không ngừng, khiến xà thú cũng trở nên nóng nảy.

"Này, ngươi đừng có khóc nữa." Hắn le le lưỡi.

Sự an ủi của hắn chẳng đem lại tác dụng gì, ngược lại còn khiến bé Tư Yên khóc lớn hơn.

Lần này đến lượt xà thú ngạc nhiên, hắn vội vàng tiến tới, nhìn khuôn mặt khóc đến đỏ bừng của cô bé, tay hắn đặt lên trán cô.

Sao lại nóng như vậy?

"Nhóc ngốc, ngươi bị bệnh rồi."

Phản ứng đầu tiên của Xà Vọng bé là đi tìm người tới chữa bệnh cho cô.

Hắn ném cục đá tới trước mặt thú nhân đưa cơm, nhắc nhở anh ta đi vào.

Nhưng tên thú nhân đó lại cực kỳ ghét bỏ liếc nhìn căn nhà này một cái, rồi xoay người bỏ đi.

Hắn lại đi tìm vu y của Vạn Thú Thành.

Nhưng đối phương vừa nghe thấy là nhị tiểu thư, lại không tình nguyện đi tới.

Thì ra, dù có là nhị tiểu thư của Vạn Thú Thành đi chăng nữa cũng không có người muốn tới cứu cô.

Hắn buồn thiu quay trở lại căn nhà đó, nhìn đứa nhỏ vẫn luôn oa oa khóc lớn.

Hắn thở dài một hơi, ngồi lên giường, bế cô lên.

"Ta nói nè." Xà thú lẩm bẩm, "Nhóc ngốc, giờ không ai chịu tới cứu ngươi đâu. Ta cũng không biết cách chữa, không có thuốc, ngươi chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi."

"Người ta lạnh, có thể giảm cơn nóng trên người ngươi. Giờ ngoài việc đó ra thì ta cũng hết cách rồi. Có thể tiếp tục sống hay không còn phải dựa vào chính ngươi rồi.

Nói rồi, hắn thở dài một hơi

"Ngươi ngoan ngoãn khoẻ lên đi, về sau ta sẽ không chiếm đồ ăn của ngươi nữa."
« Chương TrướcChương Tiếp »