Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con Phản Diện Rất Bám Người

Chương 101: Tên ngốc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tư Yên thấy nó rơi xuỗng, dù cực kỳ cố gắng bò ra ngoài nhưng vẫn bị những giống đực khác nhận ra.

Bọn họ nhấc nó lên, có thể dễ dàng bóp chết nó.

Thàn lằn lười biếng duỗi người.

Tư Yên dù biết tên ác ma vẫn còn sống, nhưng giờ đây trái tim cô vẫn đập nhanh.

"Thư chủ, đây là con cuối. Mà có vẻ nó cũng đã chết rồi."

Đầu rắn tím hơi nhích lên, nhanh chóng vứt vẻ dữ tợn thả lỏng bất động.

Xà Vọng bị ép sinh ra quá sớm, vì sống sót, chỉ có thể giả chết.

Giống cái sau khi sinh dù đã suy yếu, biểu tình lại vẫn lạnh lùng như cũ, cô ta tàn nhẫn nói: "Ném ra cho cá ăn. Hồ cá sấu sau núi chắc đang đói lắm rồi."

"Được."

Xà Vọng cùng năm anh em đã chết của mình đều bị ném xuống hồ cá.

Khi ấy mẹ cùng nhóm cha của hắn chắc chắn không ngờ tới, hắn vẫn còn sống.

Hắn vẫn cố gắng sinh tồn.

Rắn nhỏ yếu không có mẹ nuôi dưỡng, cái gì cũng phải ăn.

Dù là côn trùng trong nước, dù là đám sâu bọ trên mặt đất hay lũ ruồi muỗi bay ngang bầu trời.

Chỉ cần có thể sống tiếp, cái gì nó cũng đều ăn qua.

Rắn nhỏ gầy yếu đặc biệt được đám dã thú trong rừng chào đón.

Một đám chim cố bắt nó, nó liền chui lại vào trong lòng đất đôi nắt tím nhạt ảm đạm liếc lên nhìn trời.

Tư Yên thấy vậy sự cô độc, lạnh lẽo trong đôi mắt ấy, trong lòng cảm thấy chua xót.

Nó chắc cũng đã quen ở một mình cho nên không hề hay biết bản thân đáng thương ra sao.

Cho đến khi lên sáu, Xà Vọng mới rời khỏi khu rừng này.

Sau khi rời khỏi nơi ở của gia đình tàn nhẫn đó, lần đầu tiên Xà Vọng nhận được thiện ý từ một thú nhân khác.

Sau khi hoá hình, hắn lại không biết cách mặc đồ mà để mặc cơ thể trần trụi. Ngày ngày ăn đồ tạp nham nhưng cơ thể hắn lớn lên lại trời sinh tốt.

Một giống đực thú nhân tộc báo đã tìm thấy hắn.

"Bé đáng thương, trông con thật tội nghiệp làm sao. Theo ta đi, ta sẽ nuôi dưỡng con thật tốt."

Xà thú bé nhỏ lần đầu tiên gặp được thú nhân khác, cũng là lần đầu nhìn thấy thú nhân hoá hình giống mình.

Bởi lần đầu gặp được "đồng loại", Xà Vọng có hơi lưỡng lự.

Hắn không nghe hiểu ông ta nói gì, chỉ nghiêng đầu một cái, trong lòng lại nghĩ: Nếu người này làm hại hắn thì hắn sẽ gϊếŧ ông ta.

Giống đực truớ mắt không định làm hại hắn, ông ta nhấc hắn lên.

Đây cũng là lần đầu Xà Vọng được ôm lấy.

Cuối cùng trên mặt hắn cũng xuất hiện chút biểu cảm khác, Tư Yên trấn an bản thân đi theo hắn.

Thằn lằn trên người cô lại lười biếng lăn lộn: "Gã này cũng không phải kẻ tốt lành gì, gã ta là tên buôn thú nhân."

Tư Yên vừa nhấc chân lên đã dừng bước.

Ngay sau đó, giấc mơ của Xà Vọng biến đổi.

Xung quanh phảng phất một màu đỏ tươi.

Cổ Xà Vọng bị thú nhân chó rừng tròng lên sợi dây thừng, hắn gầy yếu ngã gục dưới đất, đằng sau là tên thú nhân không ngừng quất roi.

"Tên nô ɭệ gì thế này!? Yếu đuối vô dụng tốn cả da thú của tao! Buổi tối mày đừng có hòng được ăn cơm!"

Tư Yên lạnh lùng nhìn gã ta.

Bởi vì nó khiến cô nhớ tới Đông Xích và Nam Mặc.

Hai đứa nhỏ có phải cũng đã từng trải qua chuyện này không?

Cô nắm chặt tay, sắc mặt ngày càng kém đi.

Không chỉ Tư Yên, Xà Vọng bên kia cũng không vui vẻ là bao.

Hắn thường xuyên bị đánh, cũng học được ngôn ngữ.

"Dừng... Tay." Hắn nói.

Thú nhân chó rừng miệt thị nói: "Mày còn dám phản kháng à? Cái thứ xà thú không ai ưa thích, thứ đê tiện. Tao còn chưa đánh chết mày thì thôi đi, còn dám phản kháng hả!!!"

Xà Vọng đứng lên, một tay bắt lấy roi của tên thú nhân kia. Cơ thể hắn tàn tạ, sắc mặt lại với cùng doạ người.

Hắn gϊếŧ chết thú nhân chó rừng, giành lấy tự do.

Một lần nữa trở thành kẻ lưu lạc.

Từ đó về sau, hắn không còn tin bất kỳ ai nữa.

"Nghe nói Vạn Thú Thành là thành trì lớn nhất, thành chủ lại rất bao dung nữa." Hắn nghe thấy những thú nhân khác nói chuyện.

"Bốn thành chủ lớn đều không chịu tiếp nhận thú nhân lưu lạ như chúng ta. Hay đi một chuyến tới Vạn Thú Thành xem sao đi?"

"Nếu nơi ấy cũng không đồng ý, vậy khi ngày rực lửa tới chúng ta sẽ ra sao đây..."

Vạn Thú Thành.

Xà Vọng nhỏ tuôi nhìn về hướng của thành trì nguy nga.

"Vạn Thú Thành?" Tư Yên lẩm bẩm.

Thằn lằn bằm bò trên tóc cô: "Sao thế?"

"Từng nghe nói qua thôi." Cô nói.

Tư Yên đi theo Xà Vọng tới Vạn Thú Thành.

Tư Yên ngẩng đầu: "Bầu trời có vẻ rực sáng hơn trước "

Thằn lằn lười biếng nói: "Như vậy có thể chứng minh ký ức liên quan tới Vạn Thú Thành của cậu ta cũng không tệ lắm."

*****

Vạn Thú Thành, người đến kẻ đi, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng người của nơi này vẫn khinh thường, ghét bỏ thú nhân máu lạnh như cũ.

Xà Vọng vốn nghĩ sẽ tìm được chút đồ ăn, nhưng cuối cùng lại bị xua đuổi.

Hắn nhạy cảm ngẩng đầu.

Hắn rất nhạy bén với những hiện tượng khí hậu, thiên văn.

Mặt trời ngày càng gần, nhiệt độ cũng lên cao hơn.

Ngày rực lửa mười năm một lần sắp tới gần.

Nếu không có bộ lạc nào bảo vệ thì thú nhân con non như hắn không thể sống nổi.

Đồ ăn ít đi, sẽ không ai tình nguyện chia sẻ cho hắn.

Hắn hứng chịu ánh mắt lạnh nhạt, nhưng lại không hề cảm thấy buồn bã.

Ngẩng đầu lên, hắn đối mặt với kiến trúc trông khá hoa mỹ.

Dưới con mắt của thú nhân, nơi đây rất đẹp. Dulwis con mắt của người thời đại khác, nơi này trông thật quê mùa.

Nhưng theo văn hoá của thú nhân, có thể ở nơi quê mùa như vậy, thân phận địa vị cũng không hề thấp.

Bên trong yên tĩnh, lại lan toả mùi hương của đồ ăn.

Trăn Anaconda tím đen nhỏ tuổi soè lên bụng mình, hắn muốn đi vào trong trộm chút đồ ăn.

Tuổi của hắn còn nhỏ, không có ai dạy dỗ. Vì thế ăn trộm không phải là vấn đề đạo đức lớn với hắn.

Hắn cho rằng, trộm là lấy, lấy cũng là trộm. Đồ ăn đặt ở nơi không có người canh chừng, có thể ăn.

Xà thú nhỏ bé chạy vào trong khu nhà quê mùa, quả nhiên thấy được một bàn thịt nhỏ vẫn còn tươi mới.

Một bàn thịt như vậy, rất lâu rồi hắn chưa được thấy qua.

Hắn cần lấy thịt, trực tiếp nhét vào trong miệng.

Đồ ăn tươi mới thỏa mãn dạ dày của hắn, cứ như vậy mà vô thức ăn sạch cả bàn đồ ăn.

Bởi vì quá ngon, sau khi ăn hết hắn còn liếʍ sạch mâm thịt.

Cho đến khi đằng sau phát ra tiếng động hắn mới nhận ra mà quay đầu lại.

Trông căn nhà xấu xí, bé con khoảng chừng ba tuổi mở to đôi mắt tròn xòe, tò mò nhìn chằm chằm hắn.

Xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Được một lúc, Xà Vọng mới lúng túng mở miệng: "Chúng là của ngươi sao?"

Những thứ mà hắn vừa ăn vậy mà lại có chủ?

Đứa nhỏ chăm chú nhìn nó với đôi mắt đen láy, vẻ mặt có phần ngây ngô.

Rắn nhỏ đặt đĩa thức ăn xuống, hắn tiến tới, lắc lắc tay trước mặt bé con, rồi chọt chọt đầu nó.

"Ngươi thấy ta ăn đồ của mình mà không biết nói gì à. Bị bắt nạt không kêu, bị chọc cũng không khóc?"

Rắn nhỏ cúi thấp đầu: "Hay là ngươi bị ngốc rồi?"
« Chương TrướcChương Tiếp »