Chương 100: Con rắn đó gặp may rồi

Cảnh báo máu me

Con đường trở lại hang động quá mức yên tĩnh, đến mức Tư Yên còn cho rằng mình đã đi vào giờ cấm.

Đến khi về tới hang động, tiếng côn trùng mới một lần nữa kêu vang.

Tư Yên nhìn không gian, con thằn lằn già giống như nói tới mệt, cuối cùng cũng chịu im lặng.

Thằn lằn: "Ta mệt rồi, đi ngủ đây, cháu ngoan, không có việc gì thì đừng gọi ông ra đấy."

Tính tình Tư Yên từ tới nay vẫn luôn khá tốt, nhưng khi đối mặt với con thằn lằn mặt dày chiếm hời của cô, bắt cô gọi là ông thằn lằn, thật sự chỉ muốn trợn trắng mắt.

"Ngươi thật giống tên rắn kia, ham ngủ."

Thằn lằn mở bừng mắt, ông ta quét mắt một vòng hang động, dừng lại trên người xà thú trưởng thành kia.

"Tên xà thú đó." Đôi mắt thằn lằn mở to, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn.

"Khi còn trẻ cậu ta đã bị trấn thương nghiêm trọng, nếu không phải nhờ vào khế ước với cháu, chưa chắc đã sống được tới bây giờ. Thể trạng cậu ta hệt như cái muôi thủng, chỉ có thể dựa vào ngủ để bù lại năng lượng. Cho nên vì để sống sót, cậu ta chỉ có cách ngủ nhiều. Nhưng nó cũng chẳng giúp được quá nhiều."

"Ứm?" Lần này đến Tư Yên ngạc nhiên, "Anh ấy ký khế ước với ta mới có thể sống sót sao?"

Nếu thằn lằn già không bịa chuyện. Thì năm đó, khi cô bị đẩy vào trong hang, hắn không ăn cô mà lại đi ký khế ước, là do làm theo bản năng sao?

"Ứm cái gì mà ứm! Cháu thừa hưởng dòng máu của ta, là người thừa kế duy nhất! Hắn theo bản năng ký khế ước với cháu là bình thường. Ký khế ước với cháu còn được tu bổ ngược lại, đó chính là phúc khí của tên bò sát đó."

“……” Tư Yên đánh giá thằn lằn trong không gian.

Tên thằn lằn không tự thấy mình cũng là bò sát à?

Tư Yên tóm được lỗ hỏng trong lời nói của ông ta: "Ta đã sinh được bốn đứa nhỏ rồi, nếu ông nói ta là người thừa kế duy nhất, vậy thì lũ nhỏ là cái gì?"

Thằn lằn không chút do dự: "Hai đứa bò sát dài nhỏ này là con ngươi nhỉ."

Tư Yên đột nhiên lạnh giọng: "Biến đi."

Mắng Xà Vọng thì cô còn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, mắng con cô thì không được!

Thằn lằn lập tức ôm chặt thùng nước của cô: "Không biến. Ta nói sai rồi, không phải bò sát dài, là đứa nhỏ tộc xà thú!"

Tư Yên: “……”

Thằn lằn co được dãn được nói: "Hai đứa nhỏ này chủ yếu kế thừa dòng máu của tên bò sát lớn kia, không có của ta, sao xóa thể coi là người thừa kế của ta được?"

Tư Yên hiểu ý của ông ta.

Bởi vì bốn đứa nhỏ của cô đều là xà thú, không phải thằn lằn. Nên mới không được coi là con cháu của ông ta.

Tư Yên liếc thằn lằn.

Cũng chỉ là thú nhân thằn lằn thôi mà, có gì đặc biệt chứ.

Thằn lằn lại cười hì hì: "không thì ngươi sinh thêm một lần nữa đi, biết đâu lại kế thừa huyết thống của ta thì sao."

Tư Yên đen mặt: "... Biến đi."

Tư Yên đấu võ mồm với ông ta mãi cũng thấy mệt, mắt thấy không thể đuổi ông ta đi, cũng không làm gì khác được nên cô dứt khoát mặc kệ luôn.

Bọn nhỏ nằm cạnh nhau thiu thiu ngủ, Tư Yên tới bên cạnh chúng, nằm xuống.

Chưa được một lúc, hai đứa nhỏ theo bản năng lăn vào trong lòng cô, ôm chặt lấy cô.

Xà thú yêu mẹ mình, đó là tính cách trời ban.

Chờ đến khi Tư Yên ngủ say, thằn lằn đen có chút ánh sáng vàng kim bò ra từ trong không gian của cô.

Ông ta bò tới bên trên đầu Tư Yên, ngẩng đầu nhìn thú nhân trăn Anaconda tím đen phía trước.

Là định mệnh rồi sao, dù sửa tới sửa lui vẫn không thể thay đổi.

Cháu ngoan à.

Ông sẽ cho cháu đi dạo một vòng trong giấc mơ của hắn.

*****

"Ta ghét nhất là đám xà thú tàn bạo!!!" Một giống cái oán hận hét lên bên trong hang động nọ, bên cạnh cô ta vây quanh mười mấy giống đực.

Nhưng mười mấy giống đực đó lại không có một xà thú nào hết.

"Thư chủ...." Người chồng cả của cô ta quỳ gối, "Em bình tĩnh chút, xin em, bình tĩnh lại."

Giống cái này đã từng bị xà thú bắt đi, bị cưỡng ép giao phối và ký khế ước bạn đời.

Sau khi khế ước được lập thành công, cô ta dùng quyền lợi của thư chủ, bắt tên xà thú đó phải trả giá bằng chính mạng sống của mình!

"Ta không muốn..." Giống cái uất hận lại bi phẫn, "Ta không muốn sinh ra xà thú, không muốn đâu. Nếu ta sinh xà thú ra thì mặt mũi của ta ném đi đâu nữa chứ. Mọi người đều sẽ biết ta là một giống cái sinh ra xà thú. Ta không muốn! Không muốn!"

"Thư chủ à!"

"Ta muốn chúng phải chết, ta phải gϊếŧ hết chúng nó!"

Nhóm giống đực vội vàng trấn an giống cái. Người chồng cả lại vô cùng nôn nóng, lo lắng, "Thư chủ, cái thai này em bắt buộc phải sinh ra. Nếu không thì không tốt cho cơ thể của em đâu."

Những giống đực khác cũng đồng loạt gật đầu. Thế giới này cũng có khá nhiều giống cái tự hủy hoại cái thai của mình, sau khi hủy xong đều mắc bệnh nặng, thậm chí còn không thể tiếp tục sinh con.

"Nếu em không thích, chúng ta có thể sinh chúng ra rồi gϊếŧ luôn được mà." Nhóm giống đực nói.

Tư Yên đứng một bên, có chút kinh ngạc nhìn cả cảnh này. Thằn lằn đen chậm rãi bò trên vai cô.

"Ui chà, cuối cùng cũng vào được rồi."

Tư Yên: "Đây là đâu?"

Thằn lằn: "Này là cảnh trong mơ của con bò sát dài đó."

Tư Yên: "..."

"Tên đó ngủ quá nhiều, cảnh trong mơ lại nhàm chán, đôi khi sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới quá khứ."

"Đây là quá khứ của anh ấy sao?" Tư Yên nhìn bụng giống cái kia, "Ở trong bụng à?"

Đầu nhỏ của thằn lằn ngó qua.

Hắn ở bên trong nghe mẹ mình nói sẽ gϊếŧ hắn như nào.

Không biết lúc này đang nghĩ gì nữa.

Guống cái sắp sinh, mười mấy giống đực đều trở nên nóng vội. Trứng của trăn Anaconda lớn hơn trứng rắn rất nhiều, giống cái đau tới mồ hôi đầy đầu.

Tư Yên đứng một bên đếm.

Một, hai, ba... Sáu quả.

Tư Yên hỏi thằn lằn: "Trứng trăn Anaconda sẽ nở chứ?"

Thằn lằn gật gù: "Đương nhiên, chúng cần phải ấp thêm hai tháng."

Tư Yên: “……”

Cô không nghĩ người mẹ kia sẽ chịu ấp nở sáu đứa nhỏ xà thú này đâu.

Quả nhiên, người mẹ đó vừa sinh xong, trên đầu vẫn còn đọng lại mồ hôi, cơ thể suy yếu nhưng vẫn cố gắng nhích cơ thể ra, tránh xa sáu quả trứng kia một chút.

"Mau, mau gϊếŧ chúng đi, gϊếŧ chúng đi!"

Trứng đã sinh ra, nhóm thu phu của cô ta hiển nhiên để ý tới cơ thể của thư chủ hơn là đống trứng. Khi họ nghe thấy lời này cũng không do dự mà giơ đá lên muốn đập vỡ trứng.

Tư Yên không nhịn được mà che chắn cho chúng: "Mấy người làm gì vậy, dù gì cũng là người một nhà, chúng nó vẫn có sinh mệnh mà!"

Nhưng cô nói cũng vô ích, giống cái dữ tợn cùng nhóm giống đực tiến tới gần đống trứng.

Thằn lằn nhẹ giọng: "Đây là cảnh trong mơ, họ sẽ không nghe thấy ngươi đâu."

"Nhưng, không thể làm như vậy được!"

Hình ảnh bốn đứa nhỏ bỗng hiện lên trong đầu cô.

Mặc dù chúng là xà thú, nhưng vẫn là người một nhà. Họ sao có thể nhẫn tâm như vậy được chứ!!!

Đúng lúc này, những xà thú vốn dĩ phải ấp thêm hai tháng lại đột nhiên điên cuồng phá vỡ vỏ của mình.

Bản năng sinh tồn mãnh liệt khiến chúng phá bỏ quy tắc ấp trứng, muốn phá ra ngay lập tức!

Một bé trăn Anaconda màu đỏ vừa chui ra đã bị một tên giống đực cầm đá đập chết tươi.

Một bé khác chui ra đã nhận thức được mà lẩn đi, lại bị tên khác cầm lên bóp chết.

Lại một bé khác muốn trộm chạy trốn, bị một tên giống đực hung dữ dẫm nát.

*****

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Tư Yên khϊếp sợ đến nỗi không thể phát ra tiếng động gì.

Địa ngục.

Đây chính là địa ngục trần gian.

Một lúc sau cô mới thấy con trăn Anaconda tím đen phá vỏ chui ra.

Nó phá vỏ trước hai tháng, trên người không có vảy chỉ toàn thịt mềm.

Nhưng dù nhỏ bé như thế, nó vẫn cố gắng nghĩ cách bỏ chạy.

……

Nó bí mật phá vỏ, cõng lên vỏ trứng của mình, lẩn ra ngoài.

Tư Yên sốt ruột ngồi xổm bên cạnh nó.

"Mau lên, anh chạy nhanh chút đi. Đừng để đám người đó bắt được mà!"