Chương 3

Nói xong, cậu thiếu niên tên Tất Phùng kia nhìn thoáng qua cái bao trên người Đường Chí Dũng, nghĩ thầm: Đây chính là em trai cưng quý báu của A Trạch nhỉ? Hình như tên là… Đường Thu? Bây giờ bị bọc kín mít như vậy, không biết rốt cuộc có ngoại hình như thế nào.

Cậu bé vừa qua sinh nhật hai tuổi kia làm sao hiểu được gần đây trong nhà rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện, từ khi sinh ra cậu bé đã được cả nhà thương yêu đến tận bây giờ, người anh ngay cả khi đi ngủ cũng tự nguyện kể chuyện dỗ bé ngủ lại không phải anh trai ruột của bé, mà là đứa trẻ được vợ chồng nhà họ Đường nhận nuôi từ viện cứu trợ phúc lợi.

Nhưng đứa trẻ này cũng không phải là trẻ mồ côi không cha không mẹ thực sự. Sau rất nhiều năm sinh sống trong nhà ba mẹ nuôi, năm mười ba, mười bốn tuổi, cậu ấy lại bị ba mẹ ruột luôn không buông bỏ tìm được, cưỡng ép mang về nhà họ Tần ở thủ đô C xa xôi, trong tương lai chắc chắn sẽ thừa kế khối gia sản khổng lồ của nhà họ Tần.

Cái tên Đường Trạch ban đầu cũng sửa thành Tần Trạch.

Thiếu niên tên Tất Phùng nghĩ thầm: Nghe nói mấy hôm trước, chính cậu nhóc này đã thừa dịp hai bên gọi điện thoại để chạy đến trước điện thoại nói một câu nhớ anh trai, hỏi anh trai tại sao vẫn chưa về nhà, bởi bé không biết vì sao thời gian dài như vậy anh trai vẫn chưa về nhà.

Bé con không cao bằng tủ điện thoại cất giọng ngây ngô hỏi khi nào thì anh trai về nhà, Tần Trạch bị ba mẹ nuôi khuyên nhủ quay về bên cạnh ba mẹ ruột vốn vẫn có thể miễn cưỡng cầm cự, ngay lúc ấy đã không thể kìm lòng được nữa.

Nghe nói, nếu không phải bác trai Tần và bác gái Tần đoán được, đêm hôm đó không ngủ ngon giấc nên nghe động tĩnh rồi cản người lại, đứa con vất vả lắm mới tìm về được có lẽ đã đeo túi quần áo trên lưng vịn lên tàu hỏa đang trên đường chạy trốn rồi.

Mấy cuộc điện thoại trước đó đều không có việc gì, người cũng có thể yên ổn ở lại nhà họ Tần, gặp gỡ thân thích, đi học, qua lại với mọi người ở mức độ phù hợp.

Tất cả mọi người nhà họ Tần vốn đã buông lỏng ‘cảnh giác’, sau lần đó mới biết được, cái này đâu phải là yên ổn, đó là vẫn chưa đặt lên ống phổi mà thôi.

Để tới mấy phút vịn lên tàu hỏa cho các người xem.

Cũng may, vì hiện tại nhà xưởng mà vợ chồng nhà họ Đường làm việc đang cắt giảm biên chế, hơn nữa lo lắng cho vấn đề giáo dục trong tương lai của con trai nhỏ bèn hạ quyết tâm chuẩn bị đến thành phố C định cư.

Sau này, nếu Tần Trạch lại không kìm lòng được thì chí ít cũng không cần phải ngồi tàu hỏa hai ngày hai đêm cùng một xe than nữa, nhiều nhất ngồi tàu hơn một tiếng là đến nơi.

Nghĩ đến đây, hai thiếu niên biết rõ người bạn thân mới quen của mình vẫn còn tình cảm vô cùng sâu sắc với ba mẹ nuôi và đứa bé vẫn đang say ngủ được ba bế kia nên cũng nguôi giận phần nào, thuận lợi dẫn Đường Chí Dũng và Trần Mạnh ngồi xe buýt công cộng xe đi tới chỗ nghỉ tạm thời mà sáng sớm Tần Trạch đã xem xong cho ba mẹ nuôi ở trước.