Người phụ nữ nghe vậy hơi chán nản phát ra tiếng thở dài. Coi như là cũng đồng ý với lời nói của chồng.
Chỉ là đôi mắt cô ấy hơi ửng đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Vốn là người một nhà hòa thuận, sao chuyện này lại xảy ra chứ."
Mắt thấy vợ có chút đau lòng, Tần Trấn Nghiệp yên lặng chuyển đề tài: "Lúc tiệc rượu hôm nay, bên phía nhà họ Phó kia có người tới tham gia không?"
"Không có, hiện giờ nhà họ Phó đang rất hỗn loạn, chủ nhân của nhà họ Phó gần như phát điên. Nhưng nhìn từ thái độ của nhà họ Phó với nhà chúng ta, hẳn là sẽ không giận chó đánh mèo đến chỗ chúng ta đâu."
Vào thời điểm khoảng tháng tư năm ngoái, vợ và con trai độc nhất còn nhỏ tuổi của Phó Dịch - người nắm quyền nhà họ Phó, chủ nhân đương nhiệm của nhà bị bắt cóc cùng lúc, vợ của Phó Dịch vì thương thế quá nặng mà qua đời, đứa con trai độc nhất còn lại kia cũng vì chứng kiến sự qua đời của mẹ mà chịu đả kích rất lớn. Nhà họ Phó mời chuyên gia của bệnh viện hàng đầu đến kiểm tra, sau đó cho ra kết quả đứa trẻ có khuynh hướng tự khép kín sau khi bị thương, tình hình không khả quan lắm, hiện giờ đang được ông bà nhà họ Phó chăm sóc.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho con trai, Phó Dịch gần như phát điên, bắt đầu điều tra hung thủ phía sau màn. Cuối cùng, anh ấy phối hợp với cảnh sát thực sự đào ra được người đứng sau. Đó là do một gia đình là đối thủ cạnh tranh thương mại của nhà họ Phó tìm người làm.
Nhà này quanh co lòng vòng thế nào lại có họ hàng xa với nhà họ Tần.
Với sự điên cuồng của chủ nhân nhà họ Phó ở thời điểm hiện tại, rất khó để đảm bảo anh ấy sẽ không mất trí rồi ra tay lung tung.
Nghĩ đến đây, Tần Trấn Nghiệp vốn đang muốn rời sự chú ý của vợ một chút lại thở dài, hai vợ chồng liếc nhau, sự chú ý cũng không bị dời đi.
"Hầy."
Hai chuyện này cộng lại khiến họ càng thêm sầu não.
***
Tần Trạch tạm thời không quá để tâm đến suy nghĩ của ba mẹ đã đợi cậu ấy ở nhà họ Tần đến quá nửa đêm.
Nói đúng ra, quả thực tình cảm của cậu ấy với cả nhà họ Tần không tính là quá sâu đậm. Đối với sự tồn tại không cần quá bận tâm, từ trước đến nay cậu ấy sẽ không hao phí quá nhiều tâm tư. Thậm chí, ngay cả lý do vì sao năm đó cậu ấy xuất hiện ở một thị trấn nhỏ xa xôi, rõ ràng trong chuyện này có một bí mật như vậy nhưng cậu ấy cũng không hẳn rất muốn tìm hiểu.
Chỉ vì không muốn khiến ba mẹ nuôi khó xử nên vào ngày thứ ba, cậu ấy suy nghĩ một chút, vẫn trở về nhà họ Tần.
Nhưng lúc đi, cậu ấy không nhân lúc Đường Thu ngủ rời đi nữa mà nghiêm túc giải thích với đứa trẻ đang nắm góc áo của cậu ấy: "Anh phải đi đến trường, sau khi được nghỉ sẽ đến tìm Thu Thu vào ngày kia."
"Ngày kia?" Bé con hiểu câu được câu chăng, cái đầu nhỏ ngẩng lên.
"Chính là hai ngày sau." Tần Trạch cầm lấy hai viên kẹo, tỏ vẻ hai ngày sẽ nhiều như vậy.