Ba ruột của Tần Trạch là Tần Trấn Nghiệp ngồi trên sô pha phát ra tiếng thở dài, mở lời khuyên nhủ vợ, nói: "Bây giờ trời cũng đã muộn như này, bên ngoài còn đang có tuyết rơi, tối hôm nay hẳn là Tiểu Trạch sẽ không trở về đâu. Hôm nay em bận bịu công việc trên dưới cả một ngày rồi, đi nghỉ ngơi trước đi."
Mẹ của Tần Trạch lắc đầu, trên mặt lộ vẻ bất an nhìn chồng mình: "Lần trước, nếu không phải chúng ta ngăn chặn kịp thời, nói không chừng Tiểu Trạch đã dám tự mình bắt tàu hỏa đi rồi. Bây giờ cả gia đình nhà họ Đường đã dọn tới thành phố C rồi, anh nói xem, liệu sau này Tiểu Trạch có không muốn về nhà không?"
Lúc trước, bọn họ vốn tưởng rằng chỉ cần thuyết phục được ba mẹ nuôi của Tiểu Trạch, những chuyện khác đều có thể từ từ giải quyết. Dù sao chỉ cần ở chung dưới một mái nhà trong thời gian dài, bọn họ luôn có thể dần dần bồi đắp tình cảm.
Ai ngờ bây giờ lại trở thành một đứa trẻ chưa lớn khiến cho bọn họ lo lắng đề phòng cả ngày.
Đối diện với ba mẹ nuôi của Tiểu Trạch, bọn họ có thể lấy thân phận cha mẹ ruột, biết dùng tình cảm để chiếm lợi thế. Nhưng đến lượt cậu nhóc nói năng lưu loát vừa rồi kia, bọn họ nói mấy thứ này với cậu ấy liệu cậu ấy có hiểu không?
Nhưng tất cả mọi người trong nhà họ Tần đều không ngờ Tần Trạch lại che chở cho đứa bé mà ba mẹ nuôi cậu ấy sinh ra như vậy.
Lúc trước, trời xui đất khiến thế nào bọn họ mới nói mấy câu trong điện thoại, rất nhiều ngày sau đó, những người khác trong nhà họ Tần buổi tối không dám ngủ sâu, sợ Tần Trạch chạy trốn không thoát một lần sẽ lại muốn chạy trốn thêm lần nữa.
Chẳng trách lần đó, khi bọn họ đến thị trấn nhỏ đón Tiểu Trạch đi, vợ chồng nhà họ Đường lại cố ý chọn khoảng thời gian cậu bé đang ngủ.
Lúc ấy cảm thấy bọn họ chuyện bé xé ra to, hiện giờ nghĩ lại, người ta thật lòng lo nghĩ cho gia đình bọn họ máu mủ đoàn tụ.
Thực ra trong lòng người đàn ông trung niên cũng không tốt hơn là bao nhưng vẫn an ủi vợ, nói: "Sẽ không đâu, từ cuộc gặp gỡ tiếp xúc lần trước, vợ chồng nhà họ Đường đều là người hiểu đạo lí. Lần này bọn họ chuyển đến thành phố C cũng tốt, chí ít buổi tối em có thể ngủ một giấc an ổn rồi."
Người phụ nữ trung niên bị chồng nói trúng tâm sự thẹn đỏ mặt, trừng mắt nhìn chồng một cái: "Nói như thể lúc trước anh ngủ ngon được vậy."
Tần Trấn Nghiệp làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục khuyên: "Hiện giờ tuổi của Tiểu Trạch cũng lớn rồi, làm chuyện gì cũng hiểu rõ trong lòng. Sau này em đừng có suy nghĩ ngăn cản Tiểu Trạch đi gặp gia đình bên kia nữa, tiện thể khuyên bảo ba mẹ giúp anh. Tiểu Trạch là huyết mạch của nhà họ Tần chúng ta, cả đời này cũng không thay đổi được, nhưng mọi người cứ ngăn cản nó hết lần này đến lần khác như vậy, nói không chừng sẽ để lại khúc mắc trong lòng Tiểu Trạch. Tình cảm của nó với chúng ta vốn đã không sâu rồi."