Úc Lộ Hàn hô hấp không thông.
"... Niệm Niệm."
Tiểu Thời Niệm đang khóc, quầng mắt đỏ hoe, bụi đất dính trên mặt cùng nước mắt trộn lẫn vào nhau, bộ dạng nhếch nhác hệt như con mèo hoang ngoài đường.
Úc Lộ Hàn không ngờ Thời Niệm lại xuất hiện ở đây, anh ta lập tức dang tay ra muốn ôm lấy Tiểu Thời Niệm ra ngoài, nhưng Omega nhỏ lại tránh né khỏi tay anh ta, hoảng sợ lùi lại phía sau, hai mắt đáng thương đẫm lệ mở to nhìn Úc Lộ Hàn.
Úc Lộ Hàn đau lòng, quỳ một chân xuống đất, đưa tay về phía Thời Niệm, dỗ dành:
"Niệm Niệm ngoan, lại đây, ra đây với cha nào."
Giọng nói và hành động dịu dàng của anh ta khiến cấp dưới âm thầm gào thét trong lòng, thật là quái lạ mà!
Đồng thời, họ càng tò mò hơn về đứa bé đang nấp dưới gầm bàn kia.
Lão đại có hai đứa con, mặc dù không công bố cho bên ngoài biết nhưng cấp dưới thì đều biết, lão đại rất xem trọng bọn trẻ, không bao giờ cho họ có cơ hội gặp được bọn trẻ.
Mặc dù tò mò đến phát điên, nhưng những binh lính được huấn luyện bài bản này vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước.
Rất nhanh, cái đầu của một củ cải nhỏ thò ra từ gầm bàn, vừa bò ra vừa khóc, âm thanh mềm mại như sữa đó lập tức đánh thẳng vào trái tim của những người có mặt tại đây.
Sao con của lão đại lại dễ thương đến vậy nhỉ?
Chà, nhất định là giống như ba ba Omega của cậu bé, chứ không thể nào giống lão đại của bọn họ được.
"Niệm Niệm!"
Sắc mặt Úc Lộ Hàn biến đổi, trực tiếp đuổi theo, pheromone trong cơ thể Thời Niệm rối loạn rõ ràng đã nói cho anh ta biết tâm trạng của Omega nhỏ đang không tốt, nhanh đến dỗ dành con trai.
Còn Thời Niệm thì không ngừng chạy về phía trước, cậu bé mới biết đi chưa lâu, vừa chạy vừa ngã lên ngã xuống, khiến cho Úc Lộ Hàn đuổi theo phía sau cũng phải kinh hồn bạt vía.
Lúc ở trên chiến trường anh ta cũng không cảm thấy hối hộp như lúc này.
Úc Lộ Hàn đi chậm lại, dịu dàng nói Omega nhỏ đang sợ hãi.
"Niệm Niệm, đừng chạy, cha không đuổi theo con nữa, con dừng lại đi, được không?"
Sức khoẻ của đứa trẻ này không tốt, cứ chạy như vậy lỡ xảy ra chuyện thì sao.
Lần đầu tiên cậu bé thấy cha mình hung dữ như vậy, Thời Niệm đã vô cùng sợ hãi, nước mắt không ngừng chảy ra, đột nhiên cảm thấy tai ù đi, tiếng ù chói tai làm cho hai mắt cậu bé tối sầm lại, hai chân lập tức bủn rủn.
"Niệm Niệm!"
Một giây sau, Tiểu Thời Niệm bị một bàn tay lớn xách lên.
Anh chàng Alpha rất đẹp trai đang nhìn cậu bé đầy thích thú, bế cậu bé vào trong lòng, dùng tư thế ôm trẻ con tiêu chuẩn ôm lấy cậu.
"Ồ, Đây không phải Tiểu Niệm Niệm sao? Sao lại khóc đến đau lòng như thế? Cha con bắt nạt con à?"