Úc Lộ Hàn sải chân bước vào trong hội trường, ngồi xuống ở vị trí đầu tiên, những người khác cũng lần lượt ngồi xuống, họ dùng ánh mắt chột dạ nhìn nhau.
Thời Niệm bị tiếng động này đánh thức, thoáng nhìn thấy đôi chân dài quen thuộc, cậu bé vui mừng kêu lên: "Cha..."
"Phế vật!"
Lời quát mắng của Úc Lộ Hàn khiến Thời Niệm phải lập tức nuốt lại những lời định nói ra, Tiểu Thời Niệm sững sờ, cơ thể nhỏ bé run lên, giọng nói giận dữ của cha vang vọng bên tai.
Cha cậu bé rất dữ tợn, trong ký ức của cậu bé, cha luôn là người nói năng nhỏ nhẹ, nhưng bây giờ... Thời Niệm có hơi nức nở.
Đôi mắt xanh lam lạnh lùng của Úc Lộ Hàn quét qua cấp dưới của mình, những người bị anh ta nhìn đến đều cúi đầu im lặng.
"Một tuần rồi, thậm chí một chút dấu vết của đối phương cũng không có."
Úc Lộ Hàn trầm giọng nói:
"Có phải sống an nhàn quá lâu rồi không, thậm chí đến năng lực cơ bản nhất của bản thân cũng đánh mất. Có phải các cậu muốn xin quay lại học viện quân sự học thêm mấy năm, đến lúc đó sẽ trao bằng tốt nghiệp cho các cậu hả?"
Một sĩ quan trẻ tuổi, trông chừng chỉ mới ngoài hai mươi, cố gắng gượng cười nói:
"Lão đại, cho chúng tôi thêm một cơ hội đi, kỳ thật, tôi đã nghĩ ra cách dụ hắn ra ngoài, nhất định lần này tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Úc Lộ Hàn đưa mắt nhìn cậu ta, đan chéo mấy ngón tay mảnh khảnh, rồi tựa vào lưng ghế.
"Cậu lấy gì đảm bảo?"
Sĩ quan trẻ tuổi ấp úng:
"Tôi, tôi lấy... Tôi..."
Cậu ta ấp úng mãi cũng không nói được.
Đúng như dự đoán, lại bị Úc Lộ Hàn mắng thậm tệ.
Chàng sĩ quan trẻ tuổi ngồi xuống với ánh mắt thất thần, như thể tinh thần của cậu ta đã chịu đả kích rất nặng nề.
Cả hội trường lâm vào trầm mặc, số ít người trong đó ném cho chàng trai trẻ những ánh mắt hả hê. Xui xẻo đυ.ng đến lão đại vào lúc này, nhất định là điên rồi, xem ra là chưa từng ăn đòn rồi.
Úc Lộ Hàn uống một hớp trà, hai mắt u ám.
"Hức hức..."
Tiếng khóc khe khẽ truyền đến tai của Úc Lộ Hàn, phản ứng đầu tiên của anh ta là cảm thấy âm thanh này có hơi quen thuộc, nhưng giây tiếp theo anh ta bị cơn phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc.
Tách trà bị ném xuống đất vỡ tung, Úc Lộ Hàn liếc nhìn mọi người.
"Khóc? Còn mặt mũi mà khóc sao? Kẻ yếu đuối nào chỉ vì một chút chuyện như vậy đã khóc sướt mướt!"
Cấp dưới: "..."
Không phải, họ đâu có khóc.
Sau đó Úc Lộ Hàn cũng ý thức được có điều gì không đúng, theo tiếng thút thít mà nhìn xuống khăn trải bàn, trong lòng có dự cảm chẳng lành, tim hẫng đi vài nhịp, cẩn thận vén khăn trải bàn lên.
Anh ta cúi đầu, bắt gặp đôi mắt đang rưng rưng nước mắt của Tiểu Thời Niệm.