Trông rất thoải mái.
Thời Niệm buông con gấu nhỏ xuống, rón rén tới gần ổ mèo khổng lồ này, vươn bàn tay nhỏ bé cố sức đẩy Patch sang một bên, lộ ra một khoảng trống lớn. Cậu bé nằm trên mặt đất, tự đẩy mình vào ổ mèo từng chút một. Không gian ngủ của Patch bị dồn ép lại, mở mắt ra, thấy nhà mình bị Thời Niệm xâm lấn, lập tức ưỡn người thở phì ra một hơi, cố gắng bức ép bé con nhân loại không biết sống chết này ra.
Thời Niệm vẫn bất động, kiên trì chui vào trong ổ mèo, còn dùng một tay đẩy Patch ra, học theo giọng điệu bà dỗ dành cậu bé, nói: "Patch ngoan, ta nằm một chút rồi trả cho mi.”
Patch: "Meo!”
Không, không thể!
Patch gấp đến độ đi dạo chung quanh, cắn ống quần Thời Niệm, dùng sức lực toàn thân kéo cậu bé ra.
Nhưng mèo con nhỏ như vậy, làm sao có thể kéo một con con người đây? Patch tức giận, nhìn về phía Thời Niệm gào lên meo meo, cuối cùng Patch không còn cách nào khác, tức giận đi tìm cha cùng ba ba của đứa trẻ hỗn láo này. Hai con thú hai chân này sinh con ra xong rồi mặc kệ sao?
Nhìn kìa, ngay cả tổ của nó cũng dám chiếm!
Thời Diệc Vũ và Úc Lộ Hàn đang ăn cơm, nói đến chuyện hôm nay, anh hỏi: "Bắt được kẻ nằm vùng chưa?”
"Sau khi vào Polain, người nọ lập tức mai danh ẩn tích, Garnett bên kia vẫn đang điều tra."
"Có cần Apsu bên này trợ giúp không?"
Úc Lộ Hàn lắc đầu, giọng nói lạnh băng: "Không cần, coi như huấn luyện người mới đi, coi thành nhiệm vụ đoàn đội, tìm không ra thì cút đi là vừa.” Ba vị nguyên soái quân bộ, nhà họ Úc và gia tộc Zeins đều là truyền thừa nhiều đời, dưới trướng cũng có các gia tộc trung thành nhiều năm bồi dưỡng khác, con cháu của những gia tộc này đều là tốt nghiệp ở West, sau đó tiến thẳng vào quân bộ.
Nhưng những đời sau này lương thực không đồng đều, Úc Lộ Hàn cũng tận dụng cơ hội này đuổi người đi.
Thời Diệc Vũ biết được kế hoạch của anh ta, gật đầu ăn cơm, anh ta không những không cảm thấy những món ăn này khó ăn, ngược lại còn ăn rất ngon miệng.
Úc Lộ Hàn không kén chọn đồ ăn, nên vẫn ăn được hết: "Hôm nay sao em lại xuống bếp vậy?”
Thời Diệc Vũ tràn đầy tự tin: "Tất nhiên là tri thức lý luận phong phú, sau đó thì phải thực hành một chút rồi. Quả nhiên, tài nghệ nấu nướng của em đang dần dần tiến bộ.”
Úc Lộ Hàn cười cười, gắp thức ăn không biết tên đưa vào miệng, cười ôn nhu: "Ừ, quả thật tốt hơn rất nhiều.”
Trong mắt Thời Diệc Vũ tràn đầy ý cười: "Coi như anh biết điều.” Nhưng nửa ngày không nghe thấy động tĩnh của Thời Niệm, hai người liếc nhau một cái, đều có dự cảm không lành.
Đứa nhỏ yên tĩnh hơn phân nửa là đang làm trò nghịch ngợm. Úc Lộ Hàn đứng dậy: "Anh đi xem một chút.”