Tiểu Mạt là anh lớn nhất, nó kéo Hạo Hạo và Tử Lâm sang phòng đồ chơi ở phòng khách chơi.
Lâm Văn Yến nhìn cục bột trong lòng, thấy nó hoàn toàn không có ý muốn đi, bèn chủ động nói: "Vậy em đi theo anh nhé."
Cậu chủ động xin rửa bát, vừa hay có thể đứng yên một chỗ bên bồn rửa.
Cậu ấy kéo một cái ghế đẩu hình hươu cao cổ đến bên cạnh.
Nhu Nhu liền ngồi lên đó, hai tay ôm lấy cổ hươu cao cổ, hai chân nhỏ quắp vào hai bên móng hươu nhô ra.
Trông đáng yêu lạ thường, Lâm Văn Yến lén lấy điện thoại ra chụp trộm một tấm.
Kết quả lại thấy người quản lý gửi tin nhắn tới, [Vừa nãy Tiết thiếu gia tìm cậu, sao cậu không nể mặt vậy?]
Lâm Văn Yến trả lời: [Thật sao? Lúc nào vậy, tôi không biết nha ~]
“Hình tượng ngây thơ trong sáng” nắm chắc trong tay!
Nhu Nhu thấy anh trai chơi điện thoại, ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Lâm Văn Yến huýt sáo: "Chờ một lát, anh rửa bát xong rồi bế em."
Haizz, sáng đi trường học còn là động vật đứng bằng hai chân, đến tối đã hóa thành “chim không chân” rồi.
-
Vừa dọn dẹp xong,
Ekip chương trình đã gửi thẻ trò chơi vào.
Hiểu Quân kiêm MC, sau khi nhận thẻ, liền thông báo cho mọi người.
“Chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ thử thách sự ăn ý, yêu cầu các bé đi mặc trang phục hóa trang thành thú bông, các anh trai hãy đi tìm em bé của mình.”
Vương Bá Hồng nói: "Chuyện này đơn giản mà? Tiểu Mạt và Hạo Hạo cao nhất, Nhu Nhu nhỏ nhất, ở giữa là Tử Lâm."
Lâm Văn Yến nhìn Nhu Nhu im lặng như búp bê, không nhịn được mà oán thầm: "Đây là thử thách ăn ý hay là đang muốn gây chuyện đây?"
Cậu ấy cúi người đẩy ghế ra, Nhu Nhu như cưỡi hươu cao cổ di chuyển về phía trước.
Nhu Nhu ôm chặt lấy cái cổ dài, đôi mắt cong lên hạnh phúc.
[Ui cha ~ Nhu Bảo chỉ thích chơi với anh trai thôi]
[Nhu Bảo đúng là một đứa trẻ dễ thỏa mãn, dễ thương dễ mến, ngọt ngào quá!]
Nhân viên ăn mặc như gấu trúc khổng lồ đến đưa các bé đi thay trang phục.
Ba đứa trẻ còn lại đều rất vui vẻ.
Chỉ có Nhu Nhu là miễn cưỡng không muốn đi.
Nó không nắm tay gấu trúc, cứ đi ba bước lại ngoái đầu nhìn Lâm Văn Yến.
Ban đầu Lâm Văn Yến không để ý, kết quả phát hiện Nhu Nhu đã đi xa rồi mà vẫn thỉnh thoảng chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn về phía này, lập tức bị đánh vào chỗ mềm mại nhất trong lòng.
Cậu ấy chạy tới, quỳ một gối xuống đất, xoa đầu nó: "Chỉ là chơi một trò chơi nhỏ thôi mà, anh đâu có biến mất đâu. Hay là em sợ?"
Cậu ấy kéo tay gấu trúc, nói với vẻ mặt cưng chiều, "Đây là gấu trúc rất dễ thương, sẽ không làm hại Nhu Nhu đâu."
Nhu Nhu phồng má, đôi mắt cún con rũ xuống, vài giây sau, nó lại ngẩng gương mặt nhỏ tròn lên, dang tay ôm lấy cổ anh trai.
[Hu hu hu, đang làm cái gì vậy? Chỉ là đi chơi một chút thôi mà, đâu phải là chia li sinh tử đâu!]
[Nhu Bảo: Người ta một giây cũng không muốn rời xa anh trai mà! (Lâm Văn Yến rốt cuộc có gì tốt chứ, mau đến với ee này!]
Cũng giống như khán giả vì biểu cảm đáng thương và hành động thân thiết của Nhu Nhu mà bùng nổ tình thương của mẹ, Lâm Văn Yến cũng không ngoại lệ.
Cậu ấy ôm Nhu Nhu xoa xoa lưng, dỗ dành: "Đi đi, chơi xong rồi anh trai sẽ hâm nóng bánh Imagawayaki cho em, tới đó chúng ta có thể ăn bánh ngọt."
Nhu Nhu ngoan ngoãn gật đầu, phồng má đi thay quần áo.
[Bánh Imagawayaki: Hả? Nghe nói có người muốn hâm nóng tui sao?]
---
Nhu Nhu và 3 đứa nhóc khác đều mặc bộ đồ khủng long bông giống nhau.
Chị gái nhỏ giúp Nhu Nhu mặc quần áo, nhẹ nhàng kéo áo cho nó, ngồi xổm trước mặt nó hỏi: "Nhu Nhu, có chỗ nào không thoải mái không?"
Nhu Nhu lắc đầu, trông có vẻ không hào hứng cho lắm.
Bàn tay nhỏ bé cử động trong bộ móng vuốt khủng long, cả người toát ra vẻ không hài lòng.
Ba đứa nhóc bên cạnh đang nói chuyện.
Chúng đang thảo luận xem anh trai nào đẹp trai nhất.
Tiểu Mạt nói: "Anh trai Phi Phi ngầu nhất!"
Tử Lâm thích Hiểu Quân, đương nhiên phản đối: "Là anh trai Hiểu Quân! Anh trai em đẹp trai nhất! Em cũng đẹp trai nhất!"
Hạo Hạo quay sang thằng nhóc đáng yêu đang im lặng: "Không phải đâu, Nhu Nhu là đáng yêu nhất, anh trai Nhu Nhu đẹp trai nhất!"
Nhu Nhu lập tức ngước đôi mắt long lanh lên.
Hạo Hạo đương nhiên cảm nhận được.
Nó lập tức bước những bước nhỏ đáng yêu của khủng long tiến lại gần, huých nhẹ vào người Nhu Nhu.
"Nhu Nhu ~ chúng ta cùng chơi nhé!"
Nó giơ nắm đấm khủng long bé xíu ra làm tín hiệu hòa hảo.
Nhu Nhu cũng giơ nắm đấm mềm mại của mình ra chọc chọc vào.
Hạo Hạo vui vẻ nhảy cẫng lên tại chỗ, cái đuôi kéo lê trên mặt đất cũng lắc lư theo. "Ồ ~ tuyệt quá, em đã kết bạn với em trai Nhu Nhu rồi!"
Nhân viên đến nhắc nhở tụi nhỏ: "Chúng ta sắp chơi trò chơi, mọi người phải che mặt lại, không được nói chuyện có được không? Đợi các anh trai đến tìm rồi mới được nói chuyện, chỉ được dùng hành động, không được nói chuyện, biết chưa?"
Ba đứa trẻ đều đầy mong đợi gật đầu.
Nhu Nhu lại nhíu mày.
—— Liệu anh trai có tìm thấy mình không?