Một cậu bé từ cửa lớn lao tới, vui vẻ đứng trước mặt, vừa nhảy tưng tưng vừa gọi: “Anh cả!”
Sau đó nghiêng đầu nhìn cậu bé mặc đồng phục tóc vàng nhạt: “Anh trai nhỏ ~”
Lâm Văn Yến mơ hồ: Thằng cu này là ai? Và chẳng lẽ nó không nhận ra mình cao hơn Nhu Nhu sao?
Người đi đến cửa là Hiểu Quân, hắn lên tiếng: “Văn Yến, đây là Tử Lâm!”
Tử Lâm mặc áo màu vàng sữa, ngẩng đầu lên nũng nịu nói: “Anh cả, em là Lâm Lâm.”
Bàn tay nhỏ của nó đưa về phía anh cả.
Đây là tín hiệu muốn được ôm.
Cục bông nhỏ đáng yêu!
Lâm Văn Yến rất tự nhiên cúi người ôm nó.
Nhu Nhu vốn đang đứng bên cạnh cậu, đôi giày nhỏ lùi sang một bên, rồi lại lùi thêm một bước.
Tử Lâm cười khúc khích: “Oa, anh trai giỏi quá!”
Lâm Văn Yến thấy nó rất vui vẻ, liền bế cao lên.
Mắt Nhu Nhu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn tương tác giữa anh trai và cậu bạn nhỏ, nhìn thấy cảnh bế cao ấy, đôi mắt nó từ từ rũ xuống.
Bên tai là tiếng cười vui vẻ của Tử Lâm.
Còn cái bánh của nó, đã không còn nóng cũng chẳng còn ngọt nữa.
Hai tay Nhu Nhu buông thõng, ngón tay nhỏ níu lấy túi đựng bánh, cụp mi xuống, một mình đi về phía cửa lớn.
Bóng lưng nhỏ bé cô độc ấy, đối lập với tiếng cười nói vui vẻ của người khác.
[Trời ơi! Lâm Văn Yến nhìn con trai mình đi kìa!]
[Vừa rồi còn “Bạn nhỏ của anh trai, thật sự siêu siêu đáng yêu!”, bây giờ: Ôm con nhà người ta! Đệt!]
[Lâm Văn Yến, cậu chết chắc rồi]
Hiểu Quân đi theo ra ngoài, nhìn thấy Nhu Nhu, bèn cúi người định chào hỏi nó, cũng định ôm lấy Nhu Nhu.
Nhu Nhu coi như không thấy, còn hơi lùi một bước, tránh người lớn muốn ôm mình, tiếp tục đi vào trong nhà.
Lâm Văn Yến buông Tử Lâm trong lòng xuống, nhìn sang bên cạnh ——
Cái đứa con to đùng của mình đâu rồi!
Hiểu Quân chỉ vào trong nhà: “Vào trong rồi, cậu mau vào xem đi, hình như tâm trạng Nhu Nhu không tốt lắm.”
Lâm Văn Yến: Tiêu đời rồi!
Cậu chạy như bay, trượt vào cửa, vừa đi vừa gọi: “Nhu Nhu ~ Nhu Nhu ~ Anh trai tới rồi nè ~”
[Đá cái địa chỉ đi, tôi phải đi xử nó]
[Nhìn mà thấy đau lòng, khó chịu quá đi]
[Mắt tôi sắp tè rồi, Lâm Văn Yến, thằng đáng chết]
Ngoài cửa.
Tử Lâm ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ngoan ngoãn chạy đến trước mặt anh trai Hiểu Quân, giơ tay ra muốn được ôm.
Sau khi được bế lên, nó nghi ngờ hỏi: “Anh trai ~ Có phải anh trai nhỏ không thích Lâm Lâm không? Sao anh đó không nói chuyện với Lâm Lâm?”
Hiểu Quân xoa đầu nó: “Có thể là anh trai nhỏ khát nước, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện.”
Hôm nay đi đón Tử Lâm hắn đã phát hiện ra, Tử Lâm rất bám người lớn, đặc biệt thích làm nũng, đi ba bước là muốn được ôm.
Nghe cha mẹ nó nói, Tử Lâm còn là một cậu bé mít ướt, nhờ hắn chiếu cố nhiều hơn.
[Xin lỗi Tử Lâm, Nhu Nhu nhỏ hơn con đó! Sao con lại gọi em ấy là anh trai chứ!]
[Tử Lâm nhà chúng ta thích làm em trai ~ Làm em trai được cưng chiều hơn mà]
Trong nhà.
Nhu Nhu đứng sang một bên, tay xách túi bánh, trừng mắt nhìn Lâm Văn Yến.
Lâm Văn Yến có tật giật mình, khúm núm đi tới, cố gắng giải thích: “Là anh vừa rồi ôm Tử Lâm, em giận rồi sao?”
Nói xong nháy mắt làm nũng, tiếp tục làm nũng.
Mặt Nhu Nhu lạnh tanh, hai má phúng phính như thể bị đông cứng lại.
Không nói gì, như thể đang nói —— Ngươi tự mình kiểm điểm lại đi.
Lâm Văn Yến cúi người hỏi: “Vậy Nhu Nhu còn làm bạn tốt với anh trai không?”
Một ngón tay chọc chọc vào bàn tay nhỏ của Nhu Nhu.
Nhu Nhu rụt tay về phía sau, lắc đầu, chóp mũi phát ra một tiếng “Hừ!” ngắn ngủi.
[Ha, đáng đời]
[Hu hu hu giọng Nhu Bảo nhà ta dễ thương quá! Giống như cún con vậy]
Lâm Văn Yến bất ngờ ôm chặt lấy nó: “Vậy anh cũng nhấc Nhu Nhu lên cao nhé! Ô ~~~~~”
Nhu Nhu không kịp phản ứng đã bị nhấc bổng lên, bàn tay nhỏ căng thẳng nắm chặt túi bánh, bị lắc lư trong không trung.
Lâm Văn Yến bế nó, ngửa đầu cười, cảnh cáo kiểu trẻ con: “Có muốn làm bạn tốt với anh không? Mau gật đầu! Nếu không anh không thả em xuống đâu!”
Nói xong lại quăng nó lên một chút.
Ánh mắt Nhu Nhu lấp lánh, phồng má tròn trịa, được bế cao suốt vài phút, rồi cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.
Lâm Văn Yến: Cuối cùng cũng dỗ xong rồi... cảm giác tội lỗi...
[Hahaha, Nhu Nhu cố ý phải không!]
[Đừng gật đầu nhanh thế, để hắn nhấc thêm 10 phút nữa đi!]
Vừa dỗ xong, bên ngoài lại vang lên giọng nói vui vẻ, nũng nịu của Tử Lâm.
Lâm Văn Yến vội vã bế Nhu Nhu, như chạy trốn ra phía cầu thang: “Đi nào, anh đưa Nhu Nhu đi xem căn phòng nhỏ của chúng ta, trước khi ăn cùng dọn hành lý cho Nhu Nhu nhé?”
Phía sau, Tử Lâm trong vòng tay của Hiểu Quân giơ bàn tay nhỏ ra: “Anh cả, anh nhỏ ~ Chúng ta cùng chơi nhé!”
Lâm Văn Yến: Tử Lâm, để anh trai nghỉ chút đi!
Cậu vừa đi vừa lớn tiếng: “Anh đưa Nhu Nhu đi dọn hành lý rồi, lát nữa ăn cơm xong chúng ta lại chơi!”