Trên đường về biệt thự, Lâm Văn Yến nhận được tin nhắn nhóm.
Là nhóm chat 4 người khách mời - [Khu vui chơi nhỏ bạn lớn].
Vương Bá Hồng: [Tối nay chúng ta ăn lẩu thì sao? Mọi người có thể tụ tập làm quen, cũng náo nhiệt. Tôi đang cùng Hạo Hạo đi siêu thị mua đồ, mọi người thấy sao? @Tất cả thành viên]
Hiểu Quân: [Trong bếp có sẵn nồi rồi, tôi ok, Tử Lâm cũng nói thích ăn.]
Tiết Phi: [OK]
Lâm Văn Yến nhìn nhóc bánh bao bên cạnh, bỗng nhiên phát hiện đứa nhỏ này khá kỳ lạ.
Nó vẫn ăn cái bánh, nhìn thì có vẻ ăn ngấu nghiến từng miếng lớn, kết quả ăn nửa ngày, vẫn chỉ là một hình trăng khuyết nhỏ.
Cũng không giống như là không thích ăn.
Bởi vì dáng vẻ ăn rất vui vẻ, cứ lắc lắc cổ chân, đôi giày da nhỏ cứ nhún nhảy.
Lâm Văn Yến hỏi: "Nhu Nhu, có phải em không đói bụng không? Hay là bánh này không ăn nữa?"
Vừa dứt lời, đôi mắt to liền quay sang trừng mắt nhìn cậu, hai bàn tay nhỏ che kín cái bánh, cả người dường như căng cứng.
Bảo vệ đồ ăn?
Lâm Văn Yến vội vàng nói: "Anh không giành với em. Em ăn của mình đi."
Đôi mắt to tròn lại dịu xuống, đôi giày nhỏ vừa nãy còn cứng đờ lại tiếp tục lắc lư.
[Có cao nhân nuôi dạy con nào không? Nhu Bảo rốt cuộc có thích ăn hay không?]
[Tôi hiểu! Hồi nhỏ tôi có đồ ăn ngon, nhất là những món lần đầu được ăn, thật sự không nỡ ăn hết ~]
Lâm Văn Yến nói: "Buổi tối chúng ta cùng các anh trai và các bạn nhỏ khác ăn lẩu, em có thích ăn không?"
Nhu Nhu chưa từng ăn lẩu, ánh mắt hơi lơ đãng.
Nhưng mà ...
Nó gật đầu.
Lâm Văn Yến vừa trả lời tin nhắn, vừa nói: "Có món nào em muốn ăn trong nồi lẩu không?"
Nhu Nhu lại lơ đãng, món trong nồi lẩu là cái gì?
Nó cụp mi xuống, hàng mi dài phủ trên gương mặt, dày đến mức che khuất ánh mắt đang quan sát cái bánh.
Có phải cũng ngon như cái này không?
Lâm Văn Yến thấy nó không phản ứng: "Vậy em ăn theo anh đi, anh ăn gì em ăn đó."
Nhu Nhu hơi cúi đầu, một lọn tóc vàng nhạt vểnh lên.
Lòng bàn tay Lâm Văn Yến nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu nó.
Nhu Nhu cảm nhận được một cơn gió thổi qua tóc mình, nhón một chân, cảnh giác ngẩng đầu lên.
Lâm Văn Yến giơ cao tay, cười toe toét: "Không có sờ em, em ăn đi!"
[Trẻ con! Thích xem!]
[Nhu Nhu nhà tôi thật sự rất đáng yêu, đôi mắt to chớp chớp thật sự rất động lòng người! Mua ~]
[Nhu Nhu: Ai mua tôi?! Ai! Ra đây! [trừng][trừng][trừng]]
Lâm Văn Yến trả lời Vương Bá Hồng, không khách sáo gọi mấy món rau yêu thích và nhờ cậu ta mua giúp một lọ sốt cay.
Là ca sĩ, bình thường cậu không hút thuốc, không uống rượu, không ăn cay, không uống nóng;
Trong thời gian lưu diễn càng sống vì cổ họng, sáng tối đều uống canh bổ dưỡng là được rồi, ăn uống rất thanh đạm.
Bây giờ khỏe rồi, muốn ăn gì thì ăn.
Trước tiên làm chút cay cay nếm thử!
Lâm Văn Yến liếc mắt nhìn nhóc con đang tự đắc kỳ lạc.
[@Vương Bá Hồng, có phải Hạo Hạo đang ở bên cạnh cậu không?]
Vương Bá Hồng: [Đúng vậy, đang cùng nhau đi siêu thị, sao thế?]
Lâm Văn Yến: [Tôi có một câu muốn nói với Hạo Hạo, phiền Vương lão sư cho nhóc ấy nghe giúp]
Vương Bá Hồng: [Được thôi ~ Tôi sẽ nói với nó]
Lâm Văn Yến đột nhiên khoa trương ngửa đầu, hắng giọng, khiến Nhu Nhu liếc nhìn mình.
Cậu ghé sát vào điện thoại, nói một câu.
Nhu – vô cảm – Nhu:...
-
Siêu thị.
Hạo Hạo đang ngồi trong xe đẩy, Vương Bá Hồng cúi người xuống, mở Wechat cho nó nghe.
Giọng nói mè nheo đầy tự mãn của Lâm Văn Yến được phóng thích.
“Hạo Hạo ~ Anh trai đón được bạn nhỏ của anh rồi, giờ chúng ta về biệt thự nhé! Bạn nhỏ của anh ấy, thật sự siêu siêu đáng yêu nha ~~~~~~~~”
Âm cuối ngân nga, vừa đắc ý vừa vênh váo.
Vương Ba Hồng vừa nghe đã thấy không ổn.
Quả nhiên Hạo Hạo ngồi trong xe cũng phải xoay người lại: “Anh trai, về nhà thôi! Anh trai, chúng ta đừng mua đồ nữa! Anh trai! Em muốn xem bạn nhỏ dễ thương! Anh trai !!!!”
Vương Bá Hồng vội vàng bế nó ra dỗ dành: “Hạo Hạo, đừng vội, chúng ta mua đồ ăn xong, lát về nhà là thấy liền.”
Trong lòng thầm nguyền rủa Lâm Văn Yến.
[? Đây là giọng nói của Lâm Văn Yến sao? Tôi ói trước cái đã]
[Không phải chỉ là bốc thăm trúng một nhóc con có nhan sắc siêu cấp nghịch thiên thôi sao! Cũng đâu phải cậu ta sinh ra, Lâm Văn Yến đắc ý cái lol gì!!!!]
[Chương trình ơi làm gì đi chứ, đổi bé con đi]
[Lầu trên, đừng tưởng tôi không biết bà là fan của Tiết Phi, từ khi Nhu Nhu lộ diện, fan các người suốt ngày than thở trên diễn đàn]
[Bị phát hiện mang tư lợi cá nhân hahahahahaha]
-
Về đến nhà.
Lâm Văn Yến nhìn Nhu Nhu đang cầm cái bánh, cứ như là muốn ăn cả đời vậy.
Lần sau vẫn nên mua đồ ăn vặt nhỏ hơn thôi.
Cậu đặt Nhu Nhu xuống đất, đi lấy cái cặp nhỏ.
Lúc Lâm Văn Yến chuẩn bị bế Nhu Nhu lên lại thì một lớn một nhỏ đồng thời nghe thấy một tràng cười vui vẻ.
“Oa oa oa ~ Anh trai~~~~~~ Anh trai ~~~~~~~~”