Chương 5: Ngủ say trong lòng anh

CHƯƠNG 5: NGỦ SAY TRONG LÒNG ANH

La Thành đặt chiếc hộp sang một bên sau đó cẩn thận cắt đĩa beefsteak đẩy đến trước mặt Tô Ngọc Châu

“Em ăn đi, để nguội sẽ không ngon”

Tô Ngọc Châu vui vẻ câm nĩa lên cho một miếng vào miệng. Trước nay La Thành đều chăm sóc cô tỉ mỉ dịu dàng như thế, càng ngày cô càng cảm thấy trái tim bé nhỏ của cô không còn chống lại được lực hấp dẫn từ phía anh. Nghĩ đến đây bất chợt Tô Ngọc Châu nhớ lại những lời nói của Tô Viên Sơn lúc tối làm cô có chút chua xót.

Trong lúc não bộ của cô chưa kịp nghĩ xong thì cái miệng nhỏ đã nhanh hơn một bước mà hỏi La Thành

“Sau này có bạn gái anh còn quan tâm em như trước không”

La Thành dừng động tác cho thức ăn vào miệng, anh ngước nhìn Tô Ngọc Châu bằng ánh mắt khó hiểu

“Sao hôm nay hỏi anh như thế”

“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi” Tô Ngọc Châu nhún vai mỉm cười trả lời anh, cô sợ mình không khống chế được cảm xúc mà phá vỡ buổi tối này nên cũng nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.

“Anh, lúc nhỏ em hay bắt nạt anh, vậy có bao giờ anh giận em không”

“Không có”

“Vì sao?” Tô Ngọc Châu thắc mắc hỏi anh

“Vì anh tình nguyện để em bắt nạt” La Thành cưng chiều nhìn cô nói

Khi nhắc về những ký ức tuổi thơ thì hai người anh một câu em một câu kể mãi vẫn không hết. Thời gian cứ thế mà trôi qua không biết đến bao lâu mà chai rươu trên bàn cũng đã cạn .

Lúc này Tô Ngọc Châu đã ngà ngà say, cô rời khỏi chiếc bàn nhỏ đi đến chiếc ghế đôi được đặt bên cạnh lan can sân thượng say sưa ngảm nhìn hàng nghìn ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời.

La Thành cũng đi theo đến ngồi bên cạnh cô, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, lúc này Tô Ngọc Châu cảm thấy mắt mình bắt đầu không mở lên nổi, cô nhắm mắt lại thuận thế tựa đầu vào lòng ngực săn chắc của La Thành

Trong cơn ngà say Tô Ngọc Châu nói hết những điêu mà cô đã cất giấu trong lòng

“Anh biết lúc tối ba nói với em thế nào không?”

“Ba nói thế nào” La Thành nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rơi xuống mặt cô ra phía sau

“Ba nói giờ em đã trưởng thành rồi, em cần phải thay đổi lõi sống, không được ỷ lại vào anh, không được quấn lấy anh nữa, em phải để cho anh có thời gian riêng tư đi tìm bạn gái nhưng em không muốn điều đó đâu. Anh dạy em phải biết yêu thương chia sẻ với những người bất hạnh hơn em, em hứa với anh em sẽ làm được. Nhưng nếu bảo em chia sẻ anh với người phụ nữ khác thì em không thể. Em chỉ muốn anh yêu thương mỗi mình Ngọc Châu như trước nay thôi”

Mặc dù Tô Ngọc Châu nói rất nhỏ nhưng những điều này La Thành đều nghe rõ. Bây giờ anh đã hiểu vì sao vừa rồi cô lại hỏi anh như thế

Anh đưa tay vuốt ve gương mặt ửng hồng của cô gái đang ngủ thϊếp đi trong lòng ngực anh. Đây chính là người con gái mà anh yêu thương nhất.

Trong suốt hai mươi năm anh sống trong nhà họ Tô, anh đã tròn tâm tròn ý quan tâm chăm sóc cô như một đứa em gái ruột, nhưng càng trưởng thành Tô Ngọc Châu càng trở nên xinh đẹp thanh thoát, trái tim của anh không biết từ lúc nào đã bắt đầu rung động với cô.

Anh biết tình cảm hiện giờ của anh đối với cô không còn đơn thuân là tình cảm giữa anh trai và em gái nữa rồi. Nhưng giữa bọn họ có một khoảng cách quá lớn, cô là con gái bảo bối của nhà tài phiệt giàu nhất nước A, còn anh chỉ là một đứa trẻ mô côi được Tô Viễn Sơn thương tình nhận về nuôi dưỡng. Khoảng cách quá lớn này nó giống như một bức tường vô hình ngăn cách họ đến với nhau. Anh biết nếu như anh có cố vượt qua được bức tường này thì Tô Viên Sơn cũng sẽ không dễ dàng gì đồng ý.

Tô Ngọc Châu ngây thơ không hiểu ý tứ sâu xa của ông nhưng La Thành theo ông nhiêu năm như vậy sao lại không hiểu được. Còn một lý do quan

trọng nữa là cô giờ đã là vị hôn thê của Kiều Hưng, một đại thiếu gia của nhà họ Kiêu. Đây là Gia tộc đang nảm giữ một lượng lớn bất động sản béo bở ở Hàn Châu, nơi mà Tô Viễn Sơn đang muốn xây dựng thành một trung tâm tài chính bật nhất Châu Á

La Thành dịu dàng hôn lên trán Tô Ngọc Châu rồi ôm cô thật chặt vào lòng, miệng anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ

“Ngọc Châu, cả đời này anh chỉ yêu thương duy nhất một người là em, anh hứa sẽ không để bất kỳ cô gái nào san sẻ tình cảm với em”

La Thành không muốn buông Tô Ngọc Châu ra, anh thực sự cảm thấy quyến luyến giây phút này, anh ước gì thời gian có thể dừng lại để cô gái nhỏ mãi ngủ say trong lòng ngực anh

———————