Chương 4: Sinh nhật bất ngờ

CHƯƠNG 4: SINH NHẬT BẤT NGỜ

Trở ra từ thư phòng của Tô Viễn Sơn lúc này cũng đã hơn 9 giờ tối, Tô Ngọc Châu nhanh chóng vê phòng mang những chiếc túi lớn nhỏ mà cô đã chuẩn bị từ trước để trang trí bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho La Thành

Trong đêm tối lạnh lẽo, thân ảnh nhỏ bé của Tô Ngọc Châu không ngừng chạy qua chạy lại trên tâng thượng của trang viên rộng lớn nhà họ Tô. Mãi đến mười một giờ đêm công tác chuẩn mới được hoàn thành

Tô Ngọc Châu tỉ mỉ chỉnh sửa lại một lần nữa. Xác định mọi thứ đã ổn, cô cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn tìm kiếm danh bạ, nhìn dãy số quen thuộc hiện ra trước mắt Tô Ngọc Châu có chút hôi hộp, cô hít một hơi thật sâu sau đó nhấn phím gọi đi

Điện thoại đầu bên kia đã đổ đến hồi chuông thứ 3 mà vẫn chưa có người nhận Tô Ngọc Châu sốt ruột đến nỗi lòng bàn tay đã chảy không ít mồ hôi.

Lúc cô chuẩn bị ngắt cuộc gọi thì đầu bên kia cũng đã có tín hiệu

“Sao thế Ngọc Châu”

“Em….Em không cẩn thận bị té trật chân rồi”

“Giờ em đang ở đâu” Giọng La Thành trở nên khẩn trương. Còn Tô Ngọc Châu thì cố hạ thấp giọng để diễn tốt màn kịch mà cô dựng lên

“Em ở tầng thượng”

“Ở yên đó chờ anh, anh đến ngay”

Tô Ngọc Châu nghe tiếng đóng cửa ” Rầm"” vang lên trong điện thoại biết đối tượng đã bị trúng kế cô nở nụ cười vô cùng đắc ý

Không đến 2 phút sau La Thành đã chạy đến nơi, anh vội vàng đẩy cửa sân thượng ra nhưng ngay lập tức đôi chân anh khựng lại, trước mắt anh là một cô gái đẹp như tranh vẽ đang kéo một khúc Violin kinh điển, xung quanh tầng thượng được bày trí cẩn thận với hàng trăm ngọn nến xếp thành hình trái tim đang được thắp sáng, ngay giữa trung tâm đặt một bộ bàn nhỏ trải khăn trắng, trên bàn là 2 đĩa beefsteak vẫn còn bốc khói, lại còn có một chai rượu vang thượng hạng đi cùng 2 chiếc cốc thủy tinh tinh tế theo phong cách châu âu.

Nhìn mọi thứ nơi đây cũng đủ biết cô gái này đã bỏ không ít tâm tư để chuẩn bị cho buổi tối này, ngay cả khúc nhạc cô đang chơi cũng là bài THAT IS LOVE mà anh yêu thích nhất.

Bất chợt La Thành cảm thấy mắt mình cay cay, anh đứng bắt chéo chân tựa lưng vào bức từng phía sau, hai tay khoanh trước ngực ánh mắt sĩ mê ngắm nhìn cô gái trước mặt.

Ánh trăng đêm nay rất sáng đang rực rỡ chiếu xuống gương mặt của Tô Ngọc Châu. Lúc này cô đang phiêu theo khúc nhạc, cô không biết rằng giờ đây cô giống như một Tây Lương Nữ Quốc vừa có nét thuần khiết, vừa có chút ma mị lại vừa có chút đáng yêu chờ Đường Tăng lạc đường tìm đến

Khúc nhạc cũng nhanh chóng kết thúc, Tô Ngọc Châu đặt cây Violin xuống bàn rồi nâng mắt nhìn vê người đàn ông vô cùng anh tuấn mà nở nụ cười thật tươi

“Anh, sinh nhật vui vẻ!”

La Thành đi đến trước mặt cô lên tiếng hỏi “té trật chân là thế này đấy hả”

“Hihi….không ngờ Phó Tổng Giám đốc La lại dễ bị lừa như vậy? Tô Ngọc Châu ôm hai má mặt trêu ghẹo anh

La Thành một tay gõ lên vâng trán mịn màng của cô

“Em còn dám nói. Lần sau còn nói dõi xem anh phạt em thế nào”

“Em biết anh sẽ không nỡ đâu” Tô Ngọc Châu nũng nịu ôm lấy cánh tay La Thành dẫn anh đi đến chiếc bàn phía trước

“Lém lỉnh” nói rôi La Thành đưa tay véo cái má căng mịn của cô

“Ây..” Tô Ngọc Châu đưa tay xoa xoa vùng má đang đỏ của mình phụng phịu nói với La Thành

“Anh, em không còn là trẻ con nữa anh không được suốt ngày cứ véo má em như thể”

“Nhưng anh thích. Haha..”

Tô Ngọc Châu tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô thật sự cạn lời với anh nhưng phải nói nụ cười gian xảo này của La Thành đã lấy mất của cô hết ba phân hồn, ngày thường nhìn anh đã rất đẹp trai rôi nhưng hôm nay anh cười thể này càng làm anh đẹp thêm mấy phần

Thấy La Thành đã nghiêm túc ngồi vào bàn, Tô Ngọc Châu mang chiếc hộp được gói tinh tế đã chuẩn bị từ trước đặt trước mặt anh

“Tặng cho anh”

“Gì thế” La Thành lắc lắc chiếc hộp trên tay, nở nụ cười ngọt ngào nhìn Tô Ngọc Châu

“Anh mở ra xem đi”

Nghe theo lời cô, La Thành nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc caravat màu đen rất hợp với sở thích của anh. Anh mỉm cười nhìn Tô Ngọc Châu

“Cám ơn em”

“Vê điều gì” Tô Ngọc Châu hỏi anh

“Vê tất cả những gì đã làm cho anh. Hôm nay anh thật sự rất vui”

Chỉ một câu nói đơn giản của La Thành nhưng Tô Ngọc Châu cảm thấy nhịp tim cô đã bắt đầu loạn nhịp

———————