CHƯƠNG 30: NGỦ NGON BÉ NGỐC CỦA ANH
Nhân lúc Tô Ngọc Châu không để ý, La Thành lắc mạnh cổ chân cô.
“Á…” Tô Ngọc Châu đau đớn thốt lên
Đôi mắt ngấn lệ, cô nhìn La Thành
“Đau quá. Anh làm gì chân em vậy”
La Thành đứng dậy mỉm cười nhìn cô
“Xong rồi đó. Em thử đi vài bước xem sao?”
Tô Ngọc Châu vẫn ngôi yên một chỗ không ngừng xuýt xoa cổ chân mình. Thì ra là anh nắn khớp cho cô, đau chết đi được mà, nếu như sớm biết như vậy cô nhất định sẽ không cho anh chạm vào
Đợi đến khi Tô Ngọc Châu bước xuống đi lại như bình thường. La Thành cũng thấy yên tâm hơn. Lúc này anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã trễ, anh nói với cô
“Thôi em ngủ đi, anh về phòng đây”
Tô Ngọc Châu nhìn La Thành bước đi, cô đưa tay ra định giữ anh lại nhưng cô biết hôm nay anh đã vì cô mà rất mệt mỏi rồi, cô đành thu tay về buồn bã nhìn theo bóng lưng anh
Đêm nay Tô Ngọc Châu cũng muốn ngủ một giấc thật ngon. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại thì gương mặt phóng to của Kiều Hưng lại hiện lên khiến cô không thể nào chợp mắt được
Tô Ngọc Châu chán nản ngồi bật dậy đi xuống lầu tìm một chai rượu. Chỉ có cách uống thật say cô mới có thể quên đi mọi chuyện đã xảy ra với mình
Ở phòng bên cạnh, sau khi tắm xong La Thành định tắt đèn đi ngủ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy còn chút gì đó chưa an tâm về Tô Ngọc Châu nên anh đi sang phòng cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào
Cánh cửa vừa được đẩy ra, ánh sáng bên trong liên hắc vào mặt anh.
Nhìn thấy Tô Ngọc Châu đang câm ly rượu trên tay, anh bước tới gỡ lấy đặt xuống bàn.
“Rượu không tốt cho sức khỏe, em đừng uống nữa”
“Nhưng em ngủ không được. Bây giờ chỉ có nó mới có thể giúp được em” Tô Ngọc Châu khổ sở nói
La Thành nhìn thấy cô như thế này cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh đưa tay vuốt tóc cô nhẹ nhàng khuyên nhủ
“Em đã uống nhiều rồi. Ngoan, nghe lời anh đi ngủ đi. Cố gắng ngủ một giấc thật ngon, sáng mai thức dậy mọi chuyện sẽ trở về như cũ thôi”
Tô Ngọc Châu cũng không muốn khiến cho La Thành lo lắng. Cô nhìn anh nói
“Em ngồi đây thêm một chút nữa rồi sẽ đi ngủ. Anh vê phòng trước đi”
Ánh mắt sâu thẳm của La Thành chăm chăm nhìn Tô Ngọc Châu, trong lòng cô đang nghĩ gì sao anh có thể không nhìn ra chứ. Giờ mà anh nghe theo lời cô quay trở vê phòng, e rằng đêm nay cô không uống đến say khướt thì cũng thức trắng cả một đêm.
La Thành nhìn Tô Ngọc Châu nghiêm túc nói với cô
“Không được, bây giờ đã khuya lắm rồi em mà không đi ngủ sáng mai không dậy nổi để đi làm đâu”
Thấy La Thành kiên quyết như vậy, Tô Ngọc Châu nhìn anh như muốn khẩn cầu
“Em hứa với anh chỉ ngồi một lát thôi”
“Vậy anh sẽ ngôi đây với em, nếu như em vẫn còn muốn uống rượu anh sẽ uõng cùng em”
La Thành nói xong liền rót liên tiếp ba ly uống cạn trước mặt cô
Tô Ngọc Châu thấy mình không có khả năng thương lượng được với anh, cô nói như muốn khóc
“Được rồi, em sẽ đi ngủ. Anh đừng có uống như vậy nữa”
La Thành đặt ly rượu xuống mỉm cười nhìn cô
“Vậy mới ngoan. Lên giường nằm đi, để anh tắt đèn cho”
La Thành vừa bước đi, Tô Ngọc Châu liên níu tay anh lại
“Anh”
“Hửm’ La Thành quay đầu lại cưng chiêu nhìn cô
“Em có thể dựa vào anh một lúc được không?”
Tô Ngọc Châu cảm thấy chỉ có cách này cô mới có thể đẩy lùi những sợ hãi trong lòng
Tô Ngọc Châu vừa dứt lời, La Thành liên dang tay kéo cô vào lòng. Đôi tay dài của anh vòng qua ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé ấy, rồi cúi đầu hôn xuống mái tóc suông mêm của cô như muốn nói lên tất cả những tình cảm mà anh đã dành cho cô
Tô Ngọc Châu áp sát một bên mặt vào lòng ngực La Thành. Giờ khắc được nghe nhịp đập từ nơi trái tim anh, cô cảm thấy nhẹ người hơn rất nhiều. Toàn thân như được trút bỏ gánh nặng
Đứng mãi một lúc La Thành không thấy Tô Ngọc Châu có bất kỳ phản ứng gì. Anh gọi nhỏ tên cô
“Ngọc Châu”
“Ngọc Châu”
Một lần, hai lần rồi ba lần vẫn không thấy cô trả lời. La Thành nhẹ nhàng buông cô ra, đến lúc anh nhìn xuống mới phát hiện cô đã ngủ say rôi
Anh liền khom người xuống bế cô đặt lên giường rồi cẩn thận đắp chăn lại cho cô.
Nhìn Tô Ngọc Châu ngủ ngoan như một đứa trẻ, La Thành dịu dàng hôn lên trán cô nhỏ giọng
“Ngủ ngon, bé ngốc của anh”
Có lẽ do có chút hơi men trong người nên đêm nay Tô Ngọc Châu đã ngủ rất ngon, không hề trải qua bất kỳ cơn ác mộng nào nữa. Buổi sáng thức dậy tinh thân cô cũng khá lên rất nhiều
Lúc Tô Ngọc Châu vươn vai bước xuống giường thì bắt gặp ngay một thân ảnh to lớn đang nằm trên sofa. Cô tiến lại gân ngồi xuống bên cạnh anh
Nhìn gương mặt anh tuấn như được điêu khắc từ tranh vẽ, Tô Ngọc Châu cảm thấy ông trời cũng quá ưu ái với người đàn ông này rồi. Cô không nhịn được liên đưa tay chọt chọt vào hàng mi cong vυ"t của La Thành
Đột nhiên có cảm giác ngứa ngáy, La Thành mở mắt ra thì bắt gặp ngay nụ cười ranh mãnh của Tô Ngọc Châu khiến anh cảm thấy ấm lòng. Anh đưa tay gõ yêu lên trán cô
“Nghịch ngợm’
Tô Ngọc Châu cũng không nói gì, cô chỉ bến lẽn mỉm cười nhìn anh
Thấy La Thành xoa xoa huyệt thái dương. Cô lên tiếng hỏi
“Anh bị đau đầu sao”
“Ừ. Có một chút” La Thành lười biếng trả lời
Tô Ngọc Châu nghe vậy liền nhích lại gân anh
“Để em làm cho”
La Thành nhìn cô, anh chưa kịp có phản ứng gì thì bàn tay cô đã đặt lên trán anh nhẹ nhàng mát xa ra hai bên vùng huyệt thái dương.
Da tay mịn màng cộng thêm động tác thuần thục của cô làm cho anh cảm thấy vô cùng dễ chịu
Mát xa được một lúc La Thành kéo tay Tô Ngọc Châu xuống
“Được rồi. Anh về phòng chuẩn bị đi làm đây”
Tô Ngọc Châu nghe vậy liên vội vã đứng dậy chạy vào phòng tắm. Miệng cũng không quên nói vọng lại phía sau
“Anh không được bỏ lại em đó nha”
La Thành chỉ biết lắc đầu nhìn theo cô. Tối hôm qua thì y như một con mèo mít ướt, có ai ngờ sáng nay cô có thể vui vẻ như thế này.
———————