“A a a a a!!!” Cùng với liên tiếp tiếng thét chói tai, một bạn nhỏ mới tới viện phúc lợi trốn chạy như bay phóng ra, chui vào ôm ấp của dì bảo mẫu liền bắt đầu gào khóc khóc rống.
“… Ô hu hu hu hu hu dì ơi! Cháu, cháu không muốn ở chung với Thời Duẫn! Cháu không bao giờ muốn... làm bạn với Thời Duẫn đâu hu hu hu hu hu hu hu!!!”
Bé trai khóc đến mức thở hổn hển, còn không quên trước tiên phải biểu đạt tố cầu của bản thân với dì bảo mẫu.
Dì bảo mẫu không ngoài ý muốn, lúc này đây là thời gian để bạn nhỏ mới “tan vỡ quan hệ” với Thời Duẫn đã chậm hơn so với tưởng tượng của dì nhiều.
Việc này đã sắp trở thành lưu trình cố định của viện phúc lợi, đại bộ phận bạn nhỏ mới tới đều sẽ bị vẻ ngoài xinh đẹp như búp bê phương Tây của Thời Duẫn hấp dẫn, nhưng rất nhanh liền sẽ phát hiện Thời Duẫn “ác liệt” khiến cho bọn họ khó có thể tưởng tượng, thậm chí một ít công nhân mới đều sẽ trúng chiêu.
Dù bảo mẫu trấn an bé trai trong lòng ngực một lát, mới lạnh lùng sắc bén hô về phía phòng nhỏ: “Thời Duẫn, con đi ra cho dì!”
Lời vừa dứt, một bé trai nhỏ 2 tuổi rưỡi phá lệ trắng nõn tinh xảo liền đi ra với vẻ mặt mờ mịt.
Thời Duẫn biết chính mình lại làm sai, nhưng bé cũng không hiểu nguyên nhân do đâu, cánh tay nhỏ trắng nõn khô gầy khẩn trương mà nhéo vạt áo, bé nhìn nhìn sắc mặt âm trầm của dì bảo mẫu, lại nhìn nhìn bạn tốt của bé còn đang khóc khụt khịt trong lòng ngực dì bảo mẫu, đôi mắt đen nhánh của bé hiện vẻ mờ mịt và lo lắng.
Căn cứ vào “dì thường xuyên tức giận” và “bé đã thật lâu không có bạn tốt”, trong lòng Thời Duẫn nhanh chóng phán định ưu tiên là: Bạn tốt đang khóc thút thít > dì đang tức giận.
Này đây, không chờ dì bảo mẫu bắt đầu răn dạy, Thời Duẫn bước chân ngắn nhỏ liền nhanh chóng tiến đến trước mặt, nãi thanh nãi khí hỏi bạn tốt: “Vì sao khóc nha?”
Bạn nhỏ tên là Thạch Vân vốn dĩ đã hoãn lại không ít, bị Thời Duẫn vừa hỏi như thế thì lập tức nhớ tới hình ảnh đối phương dùng vẻ mặt tươi cười xán lạn đưa một con chuột vào trong lòng ngực của nhóc, nhóc tức khắc run rẩy lại lần nữa gào khóc lên: “Hức hu hu hu hu dì ơi!!!”
Dì bảo mẫu chỉ có thể tạm thời ôm bé trai khóc thút thít đi, mà người khởi xướng Thời Duẫn lại một lần bị nhốt vào nhà kho nhỏ đen như mực.
Như ngày thường như vậy, không có người sẽ nói cho bé biết nguyên nhân bé phạm sai lầm, chỉ áp dụng loại phương thức trừng phạt an toàn nhất là nhốt bé lại.
Bởi vì Thời Duẫn là bé con từng được viện trưởng đặc thù chiếu cố, bất luận phát sinh bất kỳ sự tình gì đều không thể đánh chửi quản giáo bé.
Trên thực tế, Thời Duẫn đã từng là đứa trẻ được viện phúc lợi yêu thương nhất, khi Thời Duẫn còn là em bé đã bị đưa vào viện phúc lợi.
Là một em bé cực kỳ xinh đẹp lại rất ít khóc nháo, mặc dù không có viện trưởng hậu đãi thì cũng rất dễ dàng được đến hảo cảm của bảo mẫu, nhưng theo bé dần lớn lên, bản tính cổ quái cũng từng bước lộ ra, thái độ của mọi người đối đãi với Thời Duẫn hoàn toàn thay đổi.
Ngay từ đầu không phải không có người thử quản giáo sửa đúng, nhưng cái dì bảo mẫu tốt với Thời Duẫn nhất lại bị đuổi việc rồi. Chỉ là bởi vì dì ấy oán giận với bạn rằng viện phúc lợi không cho tiền tăng ca đã bị Thời Duẫn nghe được, đứa nhỏ này liền ỷ vào viện trưởng thiên vị chạy tới trộm tiền, sau đó lén lút đưa cho dì, dẫn tới đối phương bị đuổi việc do tội ăn cắp.
Tuy rằng cuối cùng Thời Duẫn biết được chân tướng đã thẳng thắn hết thảy, nhưng dì kia lại không dám trở về.
Từ đây, thái độ của mọi người trong viện phúc lợi đều yên lặng phát sinh chuyển biến, trong mắt bọn họ, con nít hư không đáng sợ, đáng sợ chính là cái loại hư mà không tự biết trời sinh đã là kẻ xấu như Thời Duẫn.