Không giống với những đứa trẻ không có tự do ăn mặc, tủ quần áo của Hoa Cảnh Thư ngoại trừ vài chiếc áo gió còn có áo bông đỏ thẫm do bà Hoa tự tay may, nhưng anh luôn luôn muốn phong độ không cần quan tâm nhiệt độ.
Gấu con Hoa Chức Chức thì không có lựa chọn nào khác, nhất định phải ấm áp.
Vốn dĩ Hoa Cảnh Thư cũng rất thu hút sự chú ý của mọi người, hơn nữa còn mang theo một bé con mặc một thân áo bông đỏ thẫm nông thôn trên vali cùng đôi cánh trắng ôm chặt lấy cần kéo hành lý đã hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt người ta.
Đi ngang qua, tỷ lệ quay đầu lại cơ bản 100%.
Bạn nhỏ luôn có thể nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.
Từ trước đến nay chưa từng bước ra khỏi thôn, đây là lần đầu tiên bé con nhìn thấy đường nhựa, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy xe buýt, đôi mắt to không kịp nhìn nhìn chung quanh, cùng ngỗng béo “Oa” “Cạc” phát ra tiếng thán phục, nhìn thế nào cũng là tên nhà quê lần đầu tiên đi ra khỏi nông thôn.
Hoa Chức Chức: (⊙ o⊙) Oa!
Hoa Mập Mạp: (⊙ o⊙) Cạc!
Một người một ngỗng mở mang kiến thức.
Đến trạm xe buýt, dưới sự giúp đỡ của người tốt bụng để lên xe.
Xe buýt này đi tới đi lui trong khu nông thôn nên cũng không có ai để ý đến Hoa Cảnh Thư mang theo ngỗng trắng ngồi xe, ánh mắt bọn họ tò mò nhìn tổ hợp kỳ quái này.
Chờ xe buýt đến trạm, Hoa Cảnh Thư xuống xe dưới sự giúp đỡ của một người tốt bụng, mang theo một người một ngỗng tiến vào trạm tàu.
Hoa Mập Mạp là thú cưng, không thể đi theo vào đoàn tàu, chỉ có thể gửi vận chuyển.
Hoa Cảnh Thư còn có chút lo lắng, Hoa Mập Mạp có lẽ nghe không hiểu, chẳng qua sự thật chứng minh là do anh lo lắng nhiều rồi, con ngỗng béo này vô cùng hiểu nhân tính, toàn bộ quá trình đều không có bất kỳ giãy dụa nào.
Tương đối bình tĩnh hơn so với Hoa Mập Mạp, Hoa Chức Chức lưu luyến không rời, giống như sắp phải sinh ly sinh biệt, cơ thể nho nhỏ lung lay lắc lư, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể không chịu nổi đả kích mà ngã xuống.
Hoa Cảnh Thư còn nghe thấy có người dùng âm thanh đau lòng nói: “Ai, thằng nhóc áo bông đỏ thẫm kia thoạt nhìn thật sự rất đáng thương.”
Hoa Cảnh Thư ôm lấy Hoa Chức Chức, nói: “Hoa Hoa bảo bối, chỉ cần năm giờ là có thể tiến vào thành phố C, sau đó chúng ta lại có thể đưa Mập Mạp ra ngoài mà.”
Hoa Chức Chức chu cái miệng nhỏ nhắn lên, tủi thân cúi đầu một cái.
Sau khi xếp hàng tiến vào trong đoàn tàu, Hoa Chức Chức nhìn thấy có một người trung niên ôm thú cưng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hai bên khóe miệng cậu bé hướng xuống phía dưới, cái miệng nhỏ nhắn bẹp xuống, vỗ vỗ ngực ba ba, chỉ chỉ thú cưng kia.
Hoa Cảnh Thư nhìn theo ánh mắt của Hoa Chức Chức, lập tức hiểu ý của đứa nhỏ, nhẹ giọng phổ cập khoa học: “Hoa Hoa, có một ít động thực vật biến dị sau đó có thể xin giấy chứng nhận chiến sủng, chúng nó thông minh hơn động vật nhỏ bình thường rất nhiều, hơi khác với thú cưng nuôi trong nhà của chúng ta, có thể ra vào ở bên cạnh chủ nhân bất cứ trường hợp nào.”
Hoa Chức Chức không hiểu lắm, cả người bạn nhỏ thơ thẩn.
Hoa Cảnh Thư nhẹ nhàng hôn lên trán Hoa Chức Chức: “Nó hơi khác Mập Mạp một chút.”