Nghe đến đây, hai đứa nhỏ Hoa Chức Chức, Hoa Mập Mạp lập tức ngồi thẳng, dùng ánh mắt lo lắng nhìn Hoa Cảnh Thư, nước mắt lã chã rơi xuống, rõ ràng là rất đau lòng cho ba mình.
Hoa Cảnh Thư lau nước mắt cho hai đứa nhỏ, trấn an: "Ngoan, không khóc nữa, ba không sao, không cần lo lắng." Anh nói tiếp, ánh mắt nhìn về phía hai bộ trưởng Diêu, Lam: "Nếu như phải đi thủ đô, toàn bộ kiểm tra hẳn là cần rất nhiều tiền, rất tiếc, nhưng tôi nghĩ năng lực tài chính của tôi khó có thể tiêu tốn khoản tiền này.”
Bộ trưởng Diêu nói: "Nếu cậu sẵn sàng tham gia cơ quan quản lý dị năng quốc gia của chúng tôi..."
Hoa Cảnh Thư ngắt lời bộ trưởng Diêu: "Tôi không muốn, một khi gia nhập, tôi có lẽ sẽ bị ép đi công tác thực hiện nhiệm vụ dài hạn, nhưng con tôi còn quá nhỏ, tôi không thể rời khỏi bọn chúng được.”
Hai bộ trưởng không nói gì thêm.
Nhưng bé con Hoa Chức Chức lại để ý tới.
Ba ba bị bệnh, ba ba cần phải điều trị, nhưng gia đình bọn họ lại rất nghèo, ba ba không có tiền để điều trị.
Khóe miệng Hoa Chức Chức hạ xuống dưới, từ trên ghế bò xuống.
Hoa Mập Mạp nhào về phía Hoa Chức Chức.
Hai nhóc con ôm nhau, khuôn mặt mập mạp của Hoa Chức Chức thất thần nhìn về phía Hoa Mập Mạp, cùng trao đổi: "Cạc cạc cạc.”
Hoa Mập Mạp dùng hai đôi cánh to sờ khuôn mặt mũm mĩm của Hoa Chức Chức, đôi mắt bé như hạt đậu rất đau lòng: "Cạc cạc cạc.”
Mắt Hoa Chức Chức đầy vẻ bi thương: "Cạc cạc!”
Ánh mắt Hoa Mập Mạp cũng thực buồn bã: "Cạc cạc!”
Hoa Chức Chức: “Cạc cạc cạc ca QAQ. ”
Hoa Mập Mạp nhìn Hoa Cảnh Thư, lại đem ánh mắt chuyển đến trên người bé con: "Cạc cạc cạc ca QAQ.”
Nhất thời, trong văn phòng tràn ngập âm thanh "cạc cạc" của hai đứa nhóc.
Hai đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy.
Tại sao có vẻ giao tiếp giữa hai đứa nhóc này lại không có rào cản như vậy?
Khóe miệng Hoa Cảnh Thư mấp máy, bé con vẫn học theo tiếng ngỗng nhỏ ngồi đó kêu "cạc cạc", anh miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Nếu như không có chuyện gì khác, tôi dẫn bọn nhỏ đi trước, bộ trưởng Diêu, thứ trưởng Lam, khi cần bọn nhỏ đi làm, ông có thể liên lạc trước với tôi, tôi sẽ đúng giờ đưa bọn chúng tới làm việc.”
Hơn ba tuổi, đã đến cơ quan quản lý dị năng giả đến làm việc.
Mọi người nghe được những lời này, rất ngoài ý muốn cảm thấy vi diệu.
Nhưng vẫn còn một chuyện.
Vấn đề chủ yếu xuất phát từ Ngỗng Ngạo Thiên, muốn trách thì phải trách Ngỗng Ngạo Thiên quá xuất sắc rồi.
So với con người lúc bắt đầu thức tỉnh, nghiêm túc mà nói thì thú cưng chiến đấu lúc còn nhỏ tuổi càng khó khống chế.
Cơ quan quản lý dị năng giả yêu cầu, hơn nữa đây lại là yêu cầu bắt buộc, Hoa Mập Mạp phải đi học, học ở Học viện thú cưng.
Học viện thú cưng cũng không phải là chỗ nào không tốt.
Bộ trưởng Diêu biết Hoa Cảnh Thư mất trí nhớ, không có bất kỳ hiểu biết thông thường nào về dị năng giả, thú cưng chiến đấu, đơn giản vì kiến thức khoa học hiện tại của anh quá phổ thông.
"Học viện thú cưng có hai loại, một loại là trực thuộc quốc gia, một loại là tư nhân." Bộ trưởng Diêu nói.
Hoa Cảnh Thư, Hà Tuấn Thành và một người một thú Hoa Chức Chức, Hoa Mập Mạp đồng loạt nhìn về phía bộ trưởng Diêu.