Theo tiếng gọi của Hoa Cảnh Thư, đứa con trai nhỏ tuổi phản nghịch ngang ngạnh đã chạy ra ngoài, đập vào mắt cậu bé chính là một màn xe vận tải đầu húi cua màu lam chạy vào trong sân.
Hoa Chức Chức sôi nổi, kêu lên: “Ông ơi! Ông ơi! Ông ơi!”
Chiếc xe tải đầu húi cua màu xanh dừng lại, một người đàn ông trung niên nhảy xuống từ trên xe.
Một người một ngỗng nhiệt tình nhào về phía người đàn ông.
Ông Hoa nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt Hoa Chức Chức, khóe miệng co rút, chẳng qua điều này cũng không ngăn ông thuần thục ôm một người một ngỗng lên, nói: “Ai nha, hôm nay bảo bối Hoa Hoa và bảo bối Mập Mạp chúng ta có ngoan ngoãn nghe lời hay không nào?”
Hoa Chức Chức: “Hoa Hoa là bé ngoan!”
Ngỗng trắng: “Cạc cạc!”
Hoa Cảnh Thư nói: “Đương nhiên là không ngoan, rõ ràng đã nói rõ với Hoa Hoa là hôm nay chúng ta phải vào thành phố, kết quả sáng sớm hôm nay còn cùng Mập Mạp…”
Hoa Chức Chức được ông Hoa ôm vào trong ngực quay đầu nhìn về phía Hoa Cảnh Thư.
Đập vào mắt Hoa Cảnh Thư chính là hai bên má hồng đến thái quá của Hoa Chức Chức, hai đồng tử híp híp.
Cảm giác được khí thế nguy hiểm đến từ ba, cơ thể nhỏ nhắn của Hoa Chức Chức run rẩy.
Ông Hoa lập tức nói: “Con trai, đừng giận đừng giận, Hoa Hoa còn nhỏ, con đừng giận.”
Không đợi Hoa Cảnh Thư trả lời, ông Hoa còn nói thêm: “Đi mau đi, nếu không đi, các con sẽ không kịp bắt chuyến xe vào thành phố mất."
Hoa Cảnh Thư hít sâu một hơi, vẫn gật đầu.
Hoa Cảnh Thư nhìn đồng hồ một chút, sau đó dưới sự giúp đỡ của ông Hoa đặt một đống hành lý vào cốp xe tải đầu húi cua màu lam, sau đó ôm con nhỏ cùng nhau ngồi vào ghế lái phụ phía trước.
Bà Hoa ôm ngỗng béo, hai mắt rưng rưng nhìn Hoa Chức Chức trong xe, nói: “Hoa Hoa à, con theo ba vào thành phố, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời ba, biết không?”
Hoa Chức Chức chớp chớp mắt to, giọng nói mờ mịt: “Bà? Mập mạp?”
Suy nghĩ một chút, cậu bé nhìn về phía Hoa Cảnh Thư đang ôm mình, hỏi: “Ba ba?”
Hoa Cảnh Thư xoa xoa mái tóc Hoa Chức Chức, nói: “Hoa Hoa, mau nói tạm biệt với bà đi.”
Bỗng nhiên Hoa Chức Chức ý thức được chuyến đi này có thể sẽ là một đi không trở lại, cơ thể nhỏ bé cố gắng bò xuống từ trong lòng Hoa Cảnh Thư, thuận theo cửa sổ thủy tinh đang mở chạy về phía bà Hoa.
Con ngỗng trắng mà bà Hoa ôm trong lòng cũng ý thức được sắp xảy ra chuyện gì, vỗ cánh, muốn nhào về phía xe tải lớn.
Hoa Cảnh Thư ôm chặt bạn nhỏ, nói: “Hoa Hoa, không được làm bậy.”
Một bên, ông Hoa nói ra: “Bảo bối Hoa Hoa, con nhất định phải học tập thật tốt, như vậy mới có thể ra khỏi thôn, không cần làm ruộng nuôi gà nuôi vịt, hiểu không?”
Nước mắt Hoa Chức Chức lộp bộp rơi xuống.
Ông Hoa khởi động động cơ, chiếc xe tải đầu húi cua màu lam chạy ra ngoài sân.
Hoa Cảnh Thư ôm chặt lấy bạn nhỏ đang giãy dụa trong lòng.
Ông Hoa nói: “Ai, xe này chỉ có thể mang theo một người, mang theo Hoa Hoa đã là quá tải vi phạm quy định, ta chỉ có thể đưa các con đến trạm xe buýt ngoài thôn.”
Hoa Cảnh Thư nói: “Con hiểu, nếu gặp cảnh sát giao thông thì phiền phức.”
Hoa Chức Chức hoàn toàn không chú ý tới hành vi vi phạm pháp luật làm loạn kỷ cương của ba và ông, ánh mắt nhìn về phía bà Hoa ngoài cửa sổ xe còn có ngỗng béo, xung quanh còn có rất nhiều động vật nhỏ, dường như chúng nó đang tiễn Hoa Chức Chức.