Hy vọng thú cưng sẽ trở thành rồng.
Nắm bắt được cuộc trò chuyện của nhau, Hoa Cảnh Thư liền hiểu được bọn họ cũng giống như anh cho rằng Hoa Mập Mạp không phải là một con ngỗng trắng to lớn bình thường, có rất nhiều người có cùng ý tưởng, cùng ánh nhìn giống như anh.
Thú cưng nhỏ nhà mình có cốt cách độc nhất vô nhị, không phải là một thú cưng bình thường, đương nhiên nhất định là một thú cưng chiến đấu!
Mọi người đều nghĩ giống như vậy.
Hoa Cảnh Thư liếc mắt nhìn con ngỗng trắng, sau đó lại nhìn về phía của Hà Tuấn Thành, có chút cảm xúc nói: “Nhìn thấy mọi người, đột nhiên tôi cảm thấy Mập Mạp nhà tôi chỉ là Mập Mạp bình thường.”
Hoa Mập Mạp nghe thấy vậy có chút không vui mà vỗ vỗ đôi cánh lớn của mình.
Hà Tuấn Thành liếc mắt nhìn xung quanh, rồi gật gật đầu đồng ý: “Tôi cảm thấy khi so sánh Mập Mạp với những thú cưng chiến đấu ở đây, thoạt nhìn đúng là không có khác biệt gì lớn đi?”
Hoa Cảnh Thư: “Đúng không?”
Trong đó có một người đàn ông mặc quân phục nhìn về phía hai người họ: “Vậy các anh còn muốn tiến hành làm giám định con ngỗng của các anh không?”
Hà Tuấn Thành nhìn về phía hai người đàn ông mặc quân phục, sau đó nghi hoặc hỏi: “Có nhiều người giống như chúng tôi mọi ngày cũng đều hiểu lầm thú cưng của mình sao?”
Hai người đàn ông mặc quân phục chỉ cười cười, một người trong đó nói: “Rất nhiều, cơ bản là hơn chín phần đều sẽ thất vọng mà trở về.”
Hoa Cảnh Thư nghĩ nếu như tiến hành làm giám định cho con ngỗng béo này thì sẽ cần phải tiêu rất nhiều tiền nên anh nói: “Vậy hay là chúng ta quay về đi?”
Trong khi bọn họ đang nói chuyện với nhau, bạn nhỏ Hoa Chức Chức liếc nhìn xung quanh với ánh mắt sáng lấp lánh.
Cậu bé rất thích động vật, cho dù là loại động vật nào, cậu bé còn đặc biệt thích tìm một số con vật khổng lồ nào đó để chiến đấu.
Ánh mắt lấp lánh của cậu bé quét tới quét lui, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.
Rất tốt, đã tìm được rồi.
Bạn nhỏ nhanh nhẹ bò xuống khỏi người của Hoa Cảnh Thư và phóng tới trung tâm đại sảnh ở tầng tám.
Con ngỗng béo thấy vậy liền lập tức lạch bạch chạy theo phía sau Hoa Chức Chức.
Mí mắt của Hoa Cảnh Thư giật giật, đầu óc của anh cứng đờ trong giây lát, sau đó...
Nhớ lại những việc kỳ diệu.
Ông Hoa đã từng ôm Hoa Chức Chức nói như thế này: “Bạn nhỏ Hoa Hoa nhà chúng ta có tình cảm rất mãnh liệt, tất cả các bạn động vật nhỏ trong thôn làng đều thích chạy theo sau bảo bối nhỏ Hoa Hoa, thật là lợi hại!”
Thật sự trùng hợp, những lời này cũng bị bà Hoa nghe được, bà ấy đang làm dưa muối cũng thuận miệng trả lời một câu: “Đó là đương nhiên rồi, đó chính là đất nước mà bạn nhỏ Hoa Hoa của chúng ta đã xây dựng bằng nắm đấm của mình.”
Trần gian thật sự rất chân thật.
Hàng thật giá thật đều được dùng bằng một nắm đấm nhỏ đánh nhau mà làm tới.
Lúc đó câu trả lời của bà Hoa đã làm cho Hoa Cảnh Thư bị sốc nặng.
Khi đó Hoa Chức Chức vẫn còn rất nhỏ, vẫn còn chưa đầy hai tuổi, nếu bước vội một chút thì có thể sẽ vấp ngã. Cậu bé chỉ là một cậu bé bướng bỉnh, không hề tôn trọng chính mình, ngây thơ như vậy, căn bản không hề biết sợ hãi là cái gì. Thậm chí ngay cả khi nhìn thấy con lợn rừng và con chó vàng to lớn hơn mình có răng nanh, bước chân nhỏ nhắn đó cũng không hề sợ hãi mà dũng cảm xông lên tiến về phía trước.
Miệng còn phát ra những câu không rõ: “Làm! Làm! Làm! Thật dễ thương!”