Chương 7: Báo tin mừng

Lục Vũ Hiên cứng họng, liếc mắt ngó nghiêng về phía hai nữ cảnh sát, giọng nhỏ dần: "Đánh nhau chứ gì, sao nào? Em thấy chuyện bất bình nên can thiệp thôi."

"À, đúng là can thiệp thật," Lục Gia Minh nói mỉa, "Hai tên lưu manh chẳng làm được trò trống gì, nhưng thấy việc nghĩa ra tay lại khiến bản thân mình thành ra thảm hại thế này."

"Nếu không phải bọn chúng chỉ lo đánh em, người bị hại liền rảnh tay nên báo cảnh sát, chưa chắc bọn chúng đã bị tóm nhanh thế đâu."

Lục Vũ Hiên: "..."

Dừng lại ngay!

Cho em giữ chút hình tượng trước mặt em trai được không!!!

Nghe hai người cứ châm chọc nhau, thêm dáng vẻ Lục Vũ Hiên cuối cùng xấu hổ đến không nói được câu nào, Lục Vũ Thần không nhịn được mà bật cười.

Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua cậu bé bật cười từ tận đáy lòng, nhưng ngay sau đó, cảm xúc mơ hồ tràn lên khiến sống mũi bé cảm thấy cay cay.

"Được rồi, hai người ngừng lại một lát đi," Chu Tiểu Nhã ôm vai Lục Vũ Thần, đưa cậu ngồi xuống ghế bên cạnh, "Gia Minh, gọi điện cho anh cả các em, bảo họ đến đón người."

"Rồi hẵng nói chuyện sau, trước tiên để Tiểu Bảo ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đã."

Nói xong, cô quay lại kéo từ dưới bàn ra một cái giỏ đầy bánh mì và đồ ăn vặt. "Nào, Tiểu Bảo, cứ thoải mái mà ăn."

"Không không không," Lục Vũ Thần liên tục xua tay, "Em không đói đâu chị ạ, nhiều quá..."

"Không sao, coi như em gϊếŧ thời gian thôi," Chu Tiểu Nhã cười nói đùa, "Mà chị đoán em cũng chẳng kịp ăn bao lâu đâu, mấy ông anh của em mà biết tìm thấy em rồi, chắc trong mười phút là sẽ xông tới ngay."

"Anh... Các anh ở gần đây sao?" Lục Vũ Thần ngây thơ hỏi.

"Không," Vương Lâm tiếp lời, "Là họ sốt ruột tìm em nên chạy nhanh thôi."

Lòng Lục Vũ Thần bỗng chốc ấm áp.

Sốt ruột tìm em...

Xem ra các anh ấy thật sự rất quan tâm đến mình, có lẽ... họ sẽ thích mình?

Vậy là từ giờ mình sẽ không phải chịu đòn mỗi ngày nữa, thật tốt biết bao.

Lục Vũ Hiên bị Vương Lâm kéo sang một bên, kết thúc sự kiện "thấy việc nghĩa hăng hái làm". Chu Tiểu Nhã cùng hai cảnh sát khác đi giam giữ bọn buôn người.

Lục Vũ Thần ngồi ăn những món đồ nhỏ nhỏ, mắt không ngừng liếc qua lại giữa hai anh trai.

Có người thân quả là một cảm giác khác biệt, ăn uống cũng thấy ngon hơn.

Lục Gia Minh bước tới cửa sổ gọi cho Lục Tử Tiêu, điện thoại đổ chuông khá lâu mà không ai bắt máy. Sau khi thở dài, anh bình tĩnh cúp máy rồi gọi cho Lục Tử Dật.

"Gia Minh?" Lục Tử Dật bắt máy rất nhanh, "Đợi chút, anh ra ngoài thư viện nói chuyện với em."

"Được rồi, anh nhanh lên nhé." Lục Gia Minh sốt ruột giục, anh sắp không nhịn nổi để chia sẻ tin vui này rồi.

"Rồi, nói đi," Lục Tử Dật trả lời với giọng to hơn, "Có chuyện gì ở nhà sao? Sáng nay anh cả đã chuẩn bị đồ ăn sẵn để trong tủ lạnh rồi, các em về hâm nóng lên mà ăn."

"Không phải chuyện ăn cơm đâu anh hai," Lục Gia Minh không kiềm chế nổi mà lớn giọng, "Còn chuyện gì khác nữa à? Anh cả đâu?"

"Anh cả đang trong thư viện," Lục Tử Dật trả lời, "Em gọi cho anh ấy chưa? Em biết mà, khi học anh ấy luôn để điện thoại ở chế độ im lặng."

"Biết rồi, biết rồi. Hai người ở cùng nhau là được."

Lục Gia Minh lúc này có cảm giác như đứng trên đống lửa, không nói thêm gì vô nghĩa nữa mà một hơi nói hết: "Em với Vũ Hiên đang ở đồn công an khu Bắc, bọn em tìm thấy Tiểu Bảo rồi. Đã xác nhận, chính là Tiểu Bảo thật! Anh hai, anh với anh cả mau tới đây!"

Im lặng.

Hoàn toàn im lặng.

Lục Gia Minh khó hiểu nhìn vào màn hình điện thoại, thấy vẫn còn đang kết nối, liền áp máy lên tai lần nữa: "Anh cả? Anh còn nghe không?"

"Em vừa nói gì?!!!"

Bộ não của Lục Tử Dật như ngừng hoạt động trong giây lát để xử lý thông tin mà Lục Gia Minh vừa nói, "Chờ chút! Bọn anh sẽ tới ngay!"

Lục Gia Minh chỉ cảm thấy tai phải của mình vừa bị anh hai hét vào làm cho ù đi.