Chương 3

"Lục Gia Minh? Sao em lại ra đây? Mau quay lại! Nếu em bị thương ở đây, chị biết ăn nói thế nào với đại ca em?"

Đang trong trạng thái bần thần, Lục Gia Minh bị tiếng gọi đó kéo về hiện tại. Cậu chớp mắt, quay đầu lại nhìn hai nữ cảnh sát vừa khống chế bọn buôn người, nở nụ cười ngoan ngoãn, vô hại.

"Nghe nói nhân lực ở đồn cảnh sát thiếu, nên em ra giúp chút thôi mà." Lục Gia Minh gãi mũi, "Dù sao hôm nay em cũng có mặt rồi, chuyện nhỏ nhặt thế này chẳng tốn sức gì. Ba người họ sao có thể là đối thủ của em được."

"Nhóc con, để xem em còn khoe khoang đến khi nào." Chu Tiểu Nhã liếc mắt, chỉ vào ba tên đang bị còng tay, "Vậy thì giúp chị áp giải họ đến phòng thẩm vấn đi, để Vương Lâm dẫn đường."

Vương Lâm gật đầu: "Tôi lo nhất là tên này không chịu an phận. Gia Minh, em chỉ cần mang hai tên kia vào là được."

"Vâng, chị."

Lục Gia Minh đáp lời, nhưng ánh mắt lại không thể không rơi xuống cậu bé Lục Vũ Thần vừa mới đứng dậy.

Lục Vũ Thần cũng ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng đứa bé này thật quá lấm lem. Quần áo rách nát, tóc tai bết dính che mất nửa khuôn mặt, khiến không thể nhìn rõ nét mặt.

Tuy nhiên, đôi mắt sáng lấp lánh như sao kia đã thu hút sự chú ý của Lục Gia Minh.

Giống, giống đến kỳ lạ.

Sao lại có thể giống cậu em trai đã mất tích không dấu vết hai năm trước như vậy?

Dù đặc điểm này quá tương đồng, Lục Gia Minh vẫn do dự, không dám khẳng định. Cậu không dám hỏi thẳng, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Suốt hai năm, các anh em họ đã không ngừng tìm kiếm, không biết bao lần thắp lên hy vọng rồi lại thấy nó tan biến. Nỗi thất vọng lặp lại khiến họ phải thật thận trọng.

Cuối cùng, Lục Gia Minh cất tiếng nhẹ nhàng: "Chị Tiểu Nhã, cậu bé kia... tính sao đây?"

Chu Tiểu Nhã nhìn gương mặt đăm chiêu của Lục Gia Minh, đoán ra phần nào, liền cho cậu ánh mắt yên tâm rồi bước về phía Lục Vũ Thần.

Vừa đi, chị vừa nói: "Cậu bé này coi như đã giúp chúng ta bắt giữ bọn buôn người. Nhưng những đứa trẻ khác bị bọn chúng bắt vẫn chưa tìm thấy, nên vẫn phải hỏi thêm thông tin."

Nói rồi, chị cúi xuống, dịu dàng hỏi: "Được không, em trai?"

Lục Vũ Thần gật đầu lia lịa.

Những đứa trẻ kia đều đáng thương quá, nhất định phải được cứu!

Lục Gia Minh thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, cậu bé này tạm thời sẽ không đi đâu, nghĩa là cậu vẫn có cơ hội để xác nhận.

"Đi nhanh đi!" Vương Lâm phía trước nhắc nhở, "Lát nữa em còn phải vào gặp em trai em nữa đấy."

Lục Gia Minh: "..."

Ôi đúng rồi, suýt nữa thì quên.

Cậu còn có đứa em mới vừa đánh nhau xong, đang chờ người nhà đến ký tên lãnh về.

Chu Tiểu Nhã nắm tay Lục Vũ Thần, dẫn cậu đi về phía cửa khác của đồn cảnh sát. Mặc dù đang là ban ngày, nhưng bên trong đồn lại vắng lặng.

"Hôm nay đội cảnh sát đều được điều đi làm nhiệm vụ, bắt bọn buôn người là tình huống phát sinh ngoài ý muốn, nên mới thiếu người."

Lục Vũ Thần biết chị ấy đang nói chuyện với mình, vội đáp lại: "Nhưng mà, chị vẫn bắt được bọn chúng, thật là giỏi!"

Chu Tiểu Nhã cười, cố ý đùa: "Còn cậu thanh niên khi nãy thì sao? Có lợi hại không?"

"Cũng rất lợi hại!" Lục Vũ Thần trả lời chân thành, mắt sáng rực lên, "Anh ấy có phải cảnh sát không? Đẹp trai quá!"

"Không phải," Chu Tiểu Nhã ngừng lại một chút, "Anh ấy đến tìm em trai."

Lục Vũ Thần "à" một tiếng, không hỏi thêm, chỉ im lặng theo sau Chu Tiểu Nhã vào văn phòng.

Trong phòng chỉ có hai người, Chu Tiểu Nhã bắt đầu hỏi chuyện: "Em trai, em tên gì?"

"Lục Vũ Thần."

Là cái tên này!

Tim Chu Tiểu Nhã khẽ run, nhưng chị vẫn giữ bình tĩnh, không để lộ sự kích động, chuẩn bị hỏi tiếp.

Bao năm qua, họ đã tìm thấy nhiều đứa trẻ trùng tên, nhưng sau quá trình điều tra, hy vọng lại vụt tắt không ít lần.

"Vũ Thần, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ừm..." Lục Vũ Thần suy nghĩ ngắn ngủi một lúc rồi đáp: "Hình như là 6 tuổi."

"Hình như?" Chu Tiểu Nhã hỏi, "Em không chắc chắn sao?"

"Ừm..." Giọng Lục Vũ Thần bỗng trở nên nhỏ đi, hai bàn tay bé xíu nắm chặt góc áo mình, "Em không nói dối đâu, chị, em 6 tuổi mà."

Chu Tiểu Nhã không ngờ chỉ mới hỏi vài câu mà đã khiến đứa trẻ này phản ứng dữ dội như vậy, trong khoảnh khắc, chị không biết có nên tiếp tục hỏi nữa hay không.

"Được rồi, được rồi, chị tin em không nói dối mà." Chu Tiểu Nhã dịu giọng trấn an, "Em đừng căng thẳng, cũng đừng sợ, được không?"

"Vâng." Lục Vũ Thần trả lời lí nhí, nhưng đôi tay nhỏ đã hơi thả lỏng, cơ thể cũng không còn căng cứng như lúc trước.