“Đừng nói vậy, không phải lỗi của em đâu,” Lục Tử Dật gạt lọn tóc lòa xòa trên trán Tiểu Bảo, nhẹ nhàng hôn lên, “Ngược lại, điều này chỉ cho thấy bố mẹ luôn yêu thương em. Họ mong em được an toàn và khỏe mạnh hơn bất kỳ điều gì, dù có phải đánh đổi cả mạng sống.”"Không bỏ lỡ một chút cơ hội nào để tìm thấy em."
“Nhị ca nói đúng,” Lục Gia Minh nhẹ nhàng an ủi, “Anh tin rằng bố mẹ trên trời khi thấy cảnh chúng ta đoàn tụ thế này chắc chắn sẽ rất vui.”
“Đúng vậy, anh cảm nhận được rằng bố mẹ rất hạnh phúc khi em trở về,” Lục Gia Dương làm vẻ mặt buồn rầu, “Nếu em cứ khóc mãi thế này, tam ca cũng sẽ không kiềm được mà khóc theo đấy.”
“Tiểu Bảo ngoan, đừng khóc nữa. Khi về nhà anh sẽ cho em chơi tất cả đồ chơi của anh,” Lục Vũ Hiên – người thường vụng về trong việc an ủi – cũng lên tiếng, “Nếu bố mẹ biết em về với tụi anh mà còn khóc như vậy, có lẽ họ sẽ hiện về mắng tụi anh mất.”
Lục Tử Tiêu vừa vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy của Tiểu Bảo, vừa an ủi đầy yêu thương, “Từ nay trở đi, anh em tụi anh sẽ thay cả phần của bố mẹ mà yêu thương, chiều chuộng và bảo vệ em.”
Sau khi được các anh thay phiên dỗ dành, Tiểu Bảo cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút. Mặc dù vẫn còn thút thít, nhưng nước mắt đã ngừng rơi, chỉ còn lại đôi mắt sưng đỏ nhìn các anh chằm chằm.
“Nào, cưng uống chút nước đi,” Lục Gia Dương cầm chiếc cốc giấy ra máy lọc nước lấy một ít nước ấm rồi đưa cho Tiểu Bảo.
Cậu bé ngoan ngoãn uống vài ngụm, cổ họng khô rát sau khi được nước làm dịu đã trở lại với giọng nói non nớt quen thuộc.
Tiểu Bảo biết hai cô cảnh sát vẫn đang chờ câu trả lời, nên không để các anh phải đợi lâu, cậu bé bắt đầu kể chuyện của mình dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Hai năm trước, em cũng không biết mình đến ngôi làng đó bằng cách nào. Khi tỉnh dậy thì thấy bố mẹ nuôi. Họ bảo em là đứa trẻ họ đã mua với giá rất cao, nên em không thể ăn không ngồi rồi, phải làm việc để kiếm tiền cho họ, phải hầu hạ họ để họ vừa ý.”
Tiểu Bảo cúi đầu, giọng nghẹn lại trong ấm ức: “Nhưng họ dường như không thích em chút nào, em làm gì họ cũng không vừa lòng. Ngày nào em cũng bị đánh, bị chửi, đau lắm… Nhiều khi em mệt mỏi quá, làm việc không tốt, họ lại đánh em gấp đôi, không cho em ăn…”
Cậu kể quá đắm chìm mà không hề để ý đến khuôn mặt các anh đã tái xanh, và những nắm tay siết chặt lại đầy phẫn nộ.
“Ngôi làng đó gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, không có gì để gọi điện cả. Em đã thử chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị bắt lại và bị đánh đến mức không thể dậy được trong mấy ngày...”
“Chết tiệt!” Lục Gia Minh nổi giận, buột miệng chửi thề, “Anh thề sẽ băm chúng ra làm mồi cho chó!”
“Xì! Đến chó cũng không thèm ăn!” Lục Gia Dương tức đến phát điên, “Chó cũng ghét bọn chúng!”
Lục Vũ Hiên quên mất vết thương trên người mình, tức giận đập tay xuống bàn, rồi lại ôm tay rêи ɾỉ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mấy kẻ đó nên bị chém đến chết! Phải xử bắn ngay lập tức!”
“Thôi nào, đang ở đồn cảnh sát, giữ bình tĩnh chút,” Lục Tử Dật cũng mang vẻ mặt u ám nhưng vẫn nhắc nhở, “Sau này tự khắc sẽ có cơ hội trừng phạt bọn chúng.”
Lục Tử Tiêu không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt Tiểu Bảo trong lòng, gương mặt lạnh lùng đến mức như sắp nhỏ máu.
Nếu lúc này bố mẹ nuôi của Tiểu Bảo có mặt ở đây, có lẽ họ đã bị gϊếŧ cả trăm lần rồi.
Chu Tiểu Nhã nhận thấy bầu không khí đang căng thẳng đến mức ngột ngạt, liền vội vàng phá vỡ sự im lặng: “Khụ… Tiểu Bảo, lần này em thoát ra được bằng cách nào vậy?”
“Là do em nghe được cuộc trò chuyện giữa ba người buôn người và bố mẹ nuôi của em,” Tiểu Bảo kể. “Lúc đó mẹ nuôi em đã mang thai rồi, nhưng khi bọn buôn người hỏi họ có muốn bán em đi không, họ không đồng ý. Họ nói nếu bán em đi thì nhà không còn ai làm việc nữa, mà không có người làm thì rau ngoài vườn không bán được, họ sẽ không có tiền tiêu.”
“Khốn nạn!” Lục Gia Minh tức đến mức đỏ bừng cả mặt. “Hai người lớn khỏe mạnh lại không chịu làm gì, chỉ dựa vào một đứa trẻ để nuôi sống mình? Đồ súc sinh!”
Lục Gia Dương hừ lạnh, nghiến răng nói: “Loại người này sống chỉ phí không khí, chết cũng phí đất chôn, ở nhà cũng lãng phí tiền của quốc gia!”
“Hai đứa bình tĩnh lại, để Tiểu Bảo nói hết đã,” Lục Tử Tiêu dù mặt cũng đang đen lại nhưng vẫn cố gắng hít một hơi sâu để trấn tĩnh.
Tiểu Bảo chớp chớp mắt, nắm chặt tay Lục Tử Tiêu rồi tiếp tục: “Sau đó em nghe bọn buôn người nói điểm đến cuối cùng của chúng là thành phố Ninh Dương. Em đã lén tra từ điển, xác nhận đi xác nhận lại rằng tờ giấy viết đúng là Ninh Dương, nên em nghĩ đây là cơ hội tốt.”
“Thế là em cố tình không nghe lời bố mẹ nuôi, làm việc cũng làm qua loa, phá hỏng không ít vườn rau của họ… Dù bị đánh rất nhiều lần, cuối cùng họ cũng đồng ý bán em.”