Chương 9

Cùng lắm thì ông ta tìm một người ba nghiệp dư chăm sóc cho cô bé, một tổ hợp ba – con xa lạ cũng rất thú vị!

Sự xuất hiện của một cô bé vô gia cư khiến người xem sôi nổi bình luận, đây là một yếu tố gây hot.

Cô bé này rất đáng yêu, không cha không mẹ, đi lang thang một mình, sống ở mái ấm quá đáng thương. Đạo diễn thầm nghĩ, sau khi phát sóng chương trình, Ninh Ninh sẽ được càng nhiều người thấy được, chắc chắn sẽ có gia đình có điều kiện nhận nuôi thôi.

Coi như ông ta làm một chuyện tốt.

Lương Phương Trạch mỉm cười ôn hòa với Ninh Ninh, ông ta ngồi xổm xuống, “Tiểu Ninh Ninh, cháu muốn tham gia chương trình cũng được nhưng phải .có ba đi cùng nhé?”

Ninh Ninh chớp chớp mắt, trông có vẻ buồn bã, cô bé túm vạt áo. Làm sao bây giờ, phụ thân không ở đây…

“Đừng lo lắng, chú có thể sắp xếp cho cháu một người ba.”

Đạo diễn vừa nói xong, bỗng dưng cô bé ngẩng đầu lên, cất tiếng lanh lảnh ngắt lời ông ta, “Cháu có ba rồi, không cần ba khác đâu ạ!”

Lương Phương Trạch, “…”

Nhìn đứa bé này có vẻ ngoan nhưng cũng cứng đầu đấy.

[Chắc bé ấy nói tới ba ruột của mình?]

[Cô bé là người lang thang, chắc chắn ba cũng là người lang thang, không thể tham gia chương trình được.]

“Bây giờ ba cháu… đang ở đâu?”

Đôi mắt hổ phách nhạt màu xinh đẹp của Ninh Ninh khẽ cụp xuống, cô bé cắn môi, “Cháu cũng không biết, cháu không tìm được ba.”

[Hóa ra không phải là con của người lang thang mà là trẻ em mất tích?]

[Ôi ôi ôi đau lòng quá , có phải con bé bị lừa đi bán không?]

[Bạn nhỏ còn nhớ tên ba mẹ không? Bây giờ đang phát sóng trực tiếp đấy! Tổ chương trình tìm giúp cô bé với!]

Lương Phương Trạch cũng nghĩ đến chuyện này. Nếu có thể tiện tay tìm ba mẹ giúp Ninh Ninh rồi mời hai ba con bọn họ tới chương trình, chắc chắn độ hot sẽ tăng vọt!

“Cháu còn nhớ ba mình tên gì không?”

Ninh Ninh nghiêng đầu, bé chần chừ một lát, ngập ngừng rồi nói, “Ba tên là Lăng Tiêu Hàn!”

Lương Phương Trạch, “…”

Nghiêm túc đấy hả?

Sắc mặt ông ta hơi đờ ra.

Trên thế giới này có biết bao nhiêu người, trùng tên là chuyện bình thường… nhưng Lăng Tiêu Hàn là sếp của ông ta, là sếp bự của sếp, lòng ông ta chỉ thấy run rẩy một cách khó hiểu.

Ninh Ninh không hiểu gì, cô bé chỉ thấy ông chú này lạ quá, sao lại trông khϊếp sợ thế kia? Nếu mình nói phụ thân là Hoàng đế, chẳng phải chú này sẽ sợ chết ngất sao?

Lúc này, màn hình LED ở tầng trên của tòa nhà phía trước tàu điện ngầm đột ngột chiếu cuộc phỏng vấn độc quyền với một nhân vật kinh doanh.

Trong màn hình, chủ tịch Lăng Tiêu Hàn của tập đoàn Lăng thị hiện lên, anh mặc tây trang đi giày da, lạnh lùng xa cách, Lăng thị là tài phiệt hiếm có, bây giờ Lăng Tiêu Hàn lại còn là người nắm quyền Lăng thị, cũng chỉ có anh mới có thể xuất hiện trên màn hình quảng cáo đắt tiền của tòa nhà cao như thế.

Ninh Ninh vừa nhìn thấy người đàn ông trên màn hình, đôi mắt đen láy linh động mở to, ngơ ngác mà nhìn.

Sao lại thế… tuy tóc ngắn đi nhưng giống hệt!

Cô bé chỉ vào Lăng Tiêu Hàn, tiếng nói trẻ con non nớt nhưng đầy dũng cảm, “Ba! Đó là ba của cháu!”

Lương Phương Trạch, “…”

Mọi người: ???

Ngay cả bình luận chạy trên màn hình cũng nháo nhào cả lên.

Sao cô bé lang thang này lại dám ra vẻ đáng thương như thế? Hay là nghèo đến mức hóa điên rồi?

Ngay cả Lăng Tiêu Hàn mà cô bé cũng dám kiếm chuyện sao?

Năm ngoái, Lăng Tiêu Hàn đã thu mua Thiên Tâm Entertainment, nói tới đây, anh chính là sếp lớn nhất. Lòng Lương Phương Trạch thấp thỏm một cách khó hiểu, đứa bé khẳng định chắc nịch, không bao giờ nhớ nhầm tên bố mình được.

“Bạn nhỏ à, cháu đùa như thế không vui đâu, Lăng Tiêu Hàn là ba của cháu sao?” Người đàn ông đứng bên cạnh cười không ngừng được, ông ta vỗ đầu con mình, nghiêm túc nói, “Tiểu Nặc, con không được bắt chước bạn nói dối nghe chưa, đây là hành vi xấu, hiểu không?”