Đêm khuya, tại Nhược Hoa cung.
Một tiểu cô nương bốn tuổi ngoan ngoãn nằm trên giường ngọc, nàng sinh ra đã như phấn điêu ngọc trác, đôi mắt tròn xoe như trái nho đen, đôi tay nhỏ bé nắm chặt chăn, khớp ngón tay lộ ra mười khớp xương xinh xắn.
"Ngọc cô cô, phụ hoàng thật sự sẽ cưới một hoàng hậu mới sao?" Công chúa Ninh An khẽ hỏi.
Phụ nhân mặc cung trang ôn nhu dỗ dành: "Tiểu công chúa ngoan ngoãn ngủ đi, sáng mai tỉnh dậy nô tỳ sẽ nói cho người biết."
Ninh Ninh chớp chớp mắt: "Sáng mai phụ hoàng có bận không, Ninh Ninh muốn gặp người."
"Chuyện này... nô tỳ cũng không rõ, đợi sáng mai, nô tỳ sẽ đến Cần Chính điện hỏi thăm một chút.”
"Được thôi!" Ninh Ninh cười lên có hai cái lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt như vầng trăng khuyết, sau đó nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ, miệng còn thì thầm: "Phụ hoàng có hoàng hậu mới, thật tốt, sau này sẽ có thêm người chơi với Ninh Ninh..."
Ngọc cô cô: "...”
Bà ấy thở dài một tiếng, bước nhẹ ra khỏi cung điện, tình cờ nghe thấy hai cung nữ canh đêm đang trò chuyện với nhau.
“Hoàng thượng vốn không thích tiểu công chúa, chờ tân hoàng hậu tiến cung, sinh tiểu thái tử, công chúa lại càng không được sủng ái.”
"Nghe nói tiểu công chúa là con của tiền hoàng hậu, hoàng thượng rất yêu thương, trong cung chỉ có một đứa con này, sao hoàng thượng không thích nàng cho được?"
"Tiền hoàng hậu đột ngột qua đời, hoàng thượng rất đau lòng, nghe nói tiểu công chúa giống mẹ nàng quá, hoàng thượng nhìn thấy sợ gợi lại ký ức đau buồn."
Ngọc cô cô ho khan một tiếng: "Chuyện trong cung mà các ngươi cũng dám nói bừa? Không muốn sống nữa sao?”
Hai tiểu thị nữ sợ tới mức nhanh chóng câm miệng.
Trong tẩm điện, tiểu công chúa lặng lẽ mở mắt, bên giường thắp một ngọn đèn nhỏ, nếu không Ninh Ninh nửa đêm tỉnh lại thấy trong cung điện quá tối, nàng sẽ sợ hãi khóc gọi phụ hoàng.
Ninh Ninh vén rèm giường lên, nhìn thấy thị nữ đang ngủ say, tiểu cô nương rón rén xuống giường, vòng qua nàng ấy, đi chân trần, từ cửa hông cung điện chuồn ra ngoài.
Nàng biết một con đường nhỏ, vòng qua Ngự Hoa Viên, rất nhanh có thể đến Cần Chính Điện, hơn nữa con đường đó canh gác không nghiêm, nàng nhất định sẽ không bị phát hiện.
Ninh Ninh lấy hết sức, chạy đi bằng đôi chân ngắn nhỏ xíu.
Đã nhiều ngày không gặp phụ hoàng, chỉ cần nàng chạy đến Cần Chính Điện là nhất định có thể gặp được người.
Gió đêm vù vù, tiểu cô nương chỉ mặc một bộ áo mỏng manh, có chút lạnh, nhưng nàng chạy đến mức nóng hầm hập, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Đột nhiên, chân nhỏ của nàng giẫm phải một viên đá bén nhọn, đau đến rụt lại một chút, bất ngờ không kịp đề phòng ngã sấp xuống đất.
Ôi... đau quá...
Ninh Ninh cắn môi, nàng cảm thấy đầu gối như bị trầy xước.
“Người nào ở nơi đó?!" Bỗng nhiên giọng nói sắc bén vang lên.
Tiểu cô nương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương lên.
Lý công công hoảng sợ: "Ôi chao, sao lại là tiểu công chúa, đêm khuya thế này... mau đỡ công chúa dậy!"
Mấy thị nữ vội vàng bế Ninh Ninh lên, phủi bụi trên người nàng.
Ninh Ninh khó khăn ngẩng cổ lên, nàng còn quá nhỏ, phải thế này mới nhìn rõ khuôn mặt phụ hoàng.
Chỉ thấy nam nhân mặc long bào màu vàng sáng, diện mạo anh tuấn, không giận tự uy, đứng cách đó không xa, mặt không chút thay đổi nhìn nàng, lạnh nhạt hỏi: "Đêm khuya không ngủ, vì sao một mình chạy loạn khắp nơi?"
Ninh Ninh lấy tay níu lấy quần áo: "Nhớ phụ hoàng, ra ngoài tìm người."
Ánh mắt trẻ thơ trong sáng, không che giấu được tâm tư, khiến người ta vô cùng đau lòng, nhất là khi đầu gối nàng bị trầy xước, vô cùng bất lực và đáng thương.
Hoàng đế lại làm như không thấy, lạnh giọng phân phó: "Đưa công chúa trở về, để thái y trị thương cho con bé.”
Ninh Ninh đẩy thị nữ ra, chạy đến trước mặt hoàng đế, vươn tay muốn túm lấy ống tay áo hắn: "Muốn phụ hoàng đưa về, không muốn người khác."
Nam nhân lạnh lùng lui về phía sau một bước, giấu tay sau lưng.
"Không nên tùy hứng." Giọng nói của hắn không một chút cảm xúc, ra lệnh: "Còn không mau đưa công chúa về?"
Ninh Ninh cực kỳ thất vọng, nàng vừa lạnh, vừa đau, bụng còn có chút đói, nàng rốt cuộc chỉ là một đứa bé bốn tuổi, nhịn không được khóc thút thít, bị cung nữ bế rời đi.