Chương 8: Đam mê quái quỷ

Giờ phút này nghe Mộc Dĩ An ngao ngao như chịu kinh hãi, lập tức xoay người rời đi.

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An nhìn bóng dáng tang thi rời đi, mắt to nhìn theo chớp chớp hai cái.

“Nhìn không ra giọng nói của cậu có uy lực đó, dọa tang thi chạy mất.”

“Ngao~”

Nghe ra trong giọng nói Bùi Sâm giễu cợt, Mộc Dĩ An phồng quai hàm, không cao hứng ngao một tiếng.

Bốn phía tiểu khu nhiều tang thi xông tới, trực tiếp bị một gậy của Bùi Sâm đánh bay.

Mộc Dĩ An ngây ngốc đi theo phía sau Bùi Sâm, tang thi xông tới cũng không hứng thú.

Mộc Dĩ An nhìn nhân loại chạy tán loạn, cũng không có du͙© vọиɠ muốn công kích.

Xác định Mộc Dĩ An sẽ không công kích người, Bùi Sâm vẫn thấy chưa đủ.

Hắn đưa Mộc Dĩ An tới đường phố, nắm chặt lấy tay Mộc Dĩ An, phòng ngừa người nọ đột nhiên phát điên.

Trước mắt có một nhân loại bị tang thi cắn, mùi máu tươi tản ra rất nhanh, hấp dẫn càng nhiều tang thi nhào tới.

Mộc Dĩ An như cũ ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích, đối với mùi máu tươi không có chút cảm giác.

Đến mùi máu tươi cũng không có cảm giác, lúc này Bùi Sâm mới tin tưởng Mộc Dĩ An sẽ không chủ động công kích nhân loại.

Bùi Sâm kéo Mộc Dĩ An tiếp tục đi trên đường phố, còn chưa đi xa đã thấy một cửa hàng bán kim cương.

Ánh đèn chiếu rọi xuống, vòng cổ kim cương tản ra ánh sáng lộng lẫy.

Mộc Dĩ An bị ánh sáng chiếu cho hoa mắt, ngây ngốc dừng bước chân.

Bùi Sâm nhận thấy tiểu tang thi không động tĩnh, quay đầu thấy Mộc Dĩ An đứng nhìn đống kim cương.

“Thích dây chuyền kim cương, đây là đam mê quái quỷ gì chứ?!”

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An ngốc ngốc rống lên, đột nhiên tránh thoát tay Bùi Sâm chạy vào cửa hàng kim cương.

Bên trong quầy triển lãm vòng cổ kim cương rực rỡ muôn màu, dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm xa hoa lóa mắt.

“Ngao ~”

Tiểu tang thi xuyên thấu qua pha lê ngắm vòng cổ kim cương, đột nhiên vươn tay, năm móng tay đen nhánh bén nhọn bắn ra trực tiếp cắt kính thủy tinh.

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An cầm lên một đống vòng cổ kim cương đi tới trước mặt Bùi Sâm như hiến vật quý, dâng cho hắn xem.

“Thích thì lấy đi.”

Bùi Sâm bất đắc dĩ vỗ trán, không nghĩ tới tiểu tang thi sẽ thích mấy thứ sáng lấp lánh.

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An nghiêng đầu, bỏ kim cương trong tay vào trong miệng.

Răng nanh lộp bộp một tiếng cắn nát vòng cổ kim cương, 3 cara kim cương ở trước mặt Bùi Sâm vỡ thành vụn, cũng thành công làm hắn ngừng nói chuyện.

Đây là đá kim cương có độ cứng cao, răng nanh Mộc Dĩ An có thể cắn nát nó.

Nếu như bị Mộc Dĩ An cắn một ngụm, chỉ sợ xương cốt đều vỡ vụn.

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An nhai nhai kim cương, sau đó há to miệng phun ra tất cả.

Cậu bắt lấy góc áo Bùi Sâm, ánh mắt đáng thương nhìn Bùi Sâm.

“Đồ ngốc, kim cương không phải đồ ăn.”

“Ngao~”

Mộc Dĩ An nhăn nheo khuôn mặt nhỏ, giơ đống kim cương dư lại lên.

Bùi Sâm tay mắt lanh lẹ đoạt lấy, phòng ngừa lại bỏ vào trong miệng.

Mộc Dĩ An đáng thương nhìn vòng cổ kim cương trong tay Bùi Sâm, đôi mắt đen nhánh đọng hơi nước óng ánh.

“Nghe lời, không thể ăn cái này.”

“Ngao ~”