Chương 4: Biến tang thi thành sủng vật

Mạt thế đến, hắn lẻ loi một mình, bên người nuôi sủng vật cũng không tồi, chẳng qua sủng vật có chút đặc biệt mà thôi.

“Ngoan ngoãn ở chỗ này, tôi đi nấu cơm chiều.”

Bùi Sâm mở tủ lạnh, lấy một lọ sữa bò, thêm cà chua và trứng gà, hắn tính toán xào mì cho qua bữa tối.

“Ngao ô ~”

Đúng lúc này, tang thi đột nhiên ngao một tiếng, ánh mắt thẳng như băng nhìn chằm chằm sữa bò trong tay Bùi Sâm.

Chờ tầm mắt Bùi Sâm chuyển qua, tiểu tang thi lập tức nấp sau sô pha, lộ ra đôi mắt to sáng ngời, nhìn qua rất nhát gan.

Bùi Sâm mở một hộp sữa bò, rót vào trong ly, chất lỏng trắng đong đưa, tiểu tang thi mắt to không chớp nhìn chằm chằm sữa bò.

Hắn bưng ly sữa tới, đong đưa sữa bò bên trong giống như trêu cún, đầu tiểu tang thi cũng lúc lắc theo nhịp hắn đong đưa, sau đó đặt mông ngồi trên mặt đất.

Bùi Sâm phát ra một tiếng cười nặng nề, âm thanh trầm thấp khàn khàn, nghe như đang câu dẫn.

“Ngao ~”

Nhận ra Bùi Sâm đang giễu cợt, tiểu tang thi kêu một tiếng, lập tức đứng thẳng người. Lúc nhìn đến Bùi Sâm lại hèn nhát ngồi xổm xuống, giấu chính mình sau sô pha.

Bùi Sâm bưng sữa bò đi tới trước mặt tiểu tang thi, sữa bò đong đưa trước mặt, tiểu tang thi giống cún con giật giật mũi, tầm mắt đuổi theo sữa bò.

Chờ trêu đùa chán, Bùi Sâm mới đặt sữa bò lên tay tiểu tang thi.

“Không nhìn ra, cậu còn thích uống sữa bò.”

Bùi Sâm vươn tay, khều mũi Mộc Dĩ An. Tiểu tang thi ngốc ngốc cầm sữa bò, lại không biết nên uống như nào.

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An ngẩng đầu nhìn Bùi Sâm, hai cái răng nanh hiện ra đè ở trên môi, nhìn qua giống như là quỷ hút máu phương tây.

Bùi Sâm lấy ly lại đây, đưa tới bên miệng Mộc Dĩ An.

Mộc Dĩ An mở miệng uống một hớp lớn sữa bò, khóe môi có một vòng bọt biển, tựa như râu.

Bùi Sâm vươn tay lau sữa bò bên môi Mộc Dĩ An.

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An ngao một tiếng, lập tức nghiêng đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy tay Bùi Sâm, răng nanh có chút khó nhịn ma sát lòng bàn tay hắn.

Lôi điện trong tay Bùi Sâm vận sức chờ phát động nhưng Mộc Dĩ An lại không có dấu hiệu cắn xuống.

Mộc Dĩ An chỉ nhẹ nhàng cà ngón tay Bùi Sâm, giống như ăn kẹo mυ"ŧ, đầu lưỡi mềm mại liếʍ liếʍ.

Bùi Sâm như bị điện giật vội rút tay, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía khác.

“Một tang thi không biết cắn người, còn giống cún nhỏ thích liếʍ người.”

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An nghiêng đầu, không rõ nguyên do nhìn Bùi Sâm, giống như không hiểu ý tứ trong lời nói Bùi Sâm.

“…… Nói với một tang thi có ích lợi gì.”

“Ngao~”

Tuy Mộc Dĩ An nghe không hiểu Bùi Sâm nói nhưng mỗi câu hắn nói đều đáp lại, Bùi Sâm nói một câu, Mộc Dĩ An liền đi theo ngao một câu.

Đối phương moe đến mức hắn chịu không nổi, chậm rãi dời đi ánh mắt.

Ngay sau đó hắn nhìn về nước miếng dính nơi lòng bàn tay, nhớ tới xúc cảm Mộc Dĩ An liếʍ hắn, Bùi Sâm yên lặng mắng một câu cầm thú.

“Cậu ta là tang thi, cho dù liếʍ một cái, cũng là vì muốn ăn mày, mày ở chỗ này loạn tưởng cái gì, cứ cho mày thích gương mặt này cũng không được.”

“Ngao ~”

Nghe được Bùi Sâm nói, Mộc Dĩ An lại đi theo ngao một tiếng, giống như đang trả lời hắn.

“Rống ~”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận âm thanh gào rống, Bùi Sâm từ mắt mèo nhìn qua thấy hai tang thi đang loạng choạng ngoài hành lang.

“Ngoan ngoãn ở trong nhà đợi, tôi đi gϊếŧ tang thi xong trở về.”

Vừa đúng lúc Bùi Sâm muốn nghiệm chứng dị năng, hắn rút ra một cây gậy bóng chày, không chút do dự mở cửa.

Mộc Dĩ An ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, trong tay còn ôm gối ôm A Li.

“Ngao ~”

Nhìn bóng dáng Bùi Sâm rời đi, đột nhiên buông ra gối ôm trong tay đi theo.