Chương 2

Trái tim Lâm Uyên ấm áp, cậu kéo áo Lục Bách Lương, nhẹ giọng nói: "Ba Lục, con không sao."

Chỉ là giọng nói mềm mại còn vương mùi sữa có chút nghẹn ngào, hai má cậu đỏ bừng, đôi mắt đen vẫn còn hơi nước, thật sự là không thuyết phục.

Hạ Chử Nhiên đẩy cặp kính viền vàng, bước lên phía trước nhẹ giọng nói: "Bé con cởi đồ ngủ ra trước, ba ba nhìn xem có bị thương không..."

"A..." Mặc dù cậu bị thu nhỏ, nhưng mà vẫn thẹn khi phải cởϊ qυầи xem mông nha.

Bây giờ Lâm Duyên hạnh phúc đến mức không tin đây là sự thật.

Chỉ mới trôi qua một tháng, thế mà cậu biến từ một đứa ăn xin nhặt rác thành tiểu thiếu gia duy nhất nhà họ Lâm, mỗi ngày đều tỉnh lại bên trong căn biệt thự rộng một trăm mét vuông, chỉ cần Lâm Duyên muốn, cậu sẽ có vài trăm hầu gái hầu hạ, còn có năm người đàn ông đẹp trai tranh nhau muốn làm ba cậu.

Nhưng nửa năm trước đây lại không phải như vậy.

Khi đó, Lâm Duyên ngủ một giấc dậy, trời đất sụp đổ.



Kiếp trước Lâm Duyên chỉ sống mười lăm năm, trong mười lăm năm đó, cậu chưa bao giờ biết cha mẹ mình là ai, bởi vì từ khi mới được sinh ra, cậu đã bị ném ở đống giác.

Một ông lão nhặt rác có lòng tốt cứu Lâm Duyên, vất vả nuôi cậu đến năm bốn tuổi, nhưng tiếc là ông cụ cũng mất vào năm đó.

Từ đó về sau, Lâm Duyên trở thành một đứa trẻ nhặt rác sống qua ngày, có người tốt thỉnh thoảng sẽ tiếp tế cho cậu.

Nhưng Lâm Duyên vẫn luôn muốn thân thế của mình, muốn tìm được ba mẹ, hỏi họ vì sao lại vứt bỏ mình, điều này trở thành chấp niệm của cậu.

Khi đó, do thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, mặc dù Lâm Duyên đã mười lăm tuổi lại gầy yếu như trẻ mới mười một mười hai, cho dù như thế thì vẫn không thể che giấu được ngũ quan tinh xảo của cậu. Đặc biệt là làn da, ở tầng lớp này, da của mấy đứa trẻ trên đường là ngăm đen, sắc mặt vàng như nến, chỉ có Lâm Duyên cực kỳ khác biệt, cho dù cậu sống một mình gian nan, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thì làn da vẫn trắng mịn như cũ.

Chàng trai nhỏ xinh đẹp giống như một đóa cúc non tươi mát, chuyện này cũng không tốt đối với Lâm Duyên không có năng lực tự bảo vệ mình, khiến cậu sinh sống trong ngõ nhỏ này cực kỳ nguy hiểm.

May mắn, khi cậu mười tuổi đã gặp một anh trai lớn hơn mình năm tuổi tên Ngô Phi.

Tuy cùng là cô nhi, nhưng Ngô Phi lại biết đánh nhau, hơn nữa nhìn qua cậu ấy cũng rất hung ác, cho nên Ngô Phi trở thành thủ lĩnh của mấy tên ăn xin quanh vùng, bởi vì có cậu ấy che chở nên Lâm Duyên mới không bị bắt nạt, cậu cũng sống yên ổn qua mấy năm.

Lâm Duyên chỉ có hai bộ quần áo, còn là do Ngô Phi tìm được, mùa đông lạnh đến mức ngón tay cậu rạn nứt, không biết Ngô Phi tìm từ đâu ra một hộp kem dưỡng da tay, nhìn vỏ hộp đã biết rất xa hoa rồi, còn cậu ấy thì bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập. Biết Lâm Duyên vẫn luôn muốn đi học, Ngô Phi còn đưa cậu đi học một thời gian, việc này cũng khiến Lâm Duyên nhận biết được một ít con chữ.

Chỉ là có một ngày, đột nhiên Ngô Phi biến mất.

Lâm Duyên không biết có phải cậu ấy bị đánh chết rồi không, chỉ là còn chưa kịp đau thương, thì những người vẫn luôn nhăm nhe cậu đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Lâm Duyên chỉ có thể cố gắng che giấu sự sợ hãi không dám đi ra ngoài. Cho đến khi sự đói khát khiến cậu nhắm mắt lại.