Chương 1
Bên trong một căn biệt thự cực kỳ sang trọng ở thành phố A.
Bầu trời bắt đầu sáng lên, một tia nắng xuyên qua cánh cửa chưa đóng chiếu vào phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ chất đầy Pikachu màu vàng và cậu bé bọt biển, mà chôn sâu trong đống thú bông này còn có một ổ chăn nhỏ hơi nhô lên.
Bên trong chiếc chăn bông mềm mại là một cậu bé xinh đẹp với các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, làn da trắng như búp bê Tây Dương. Khuôn mặt nhỏ mập mạp hồng hào, ai nhìn vào tâm cũng sẽ không nhịn được mà tan chảy, có lẽ là thiên thần dễ thương nhất trong truyện cổ tích cũng giống như thế này.
Mà theo ánh mặt trời di chuyển, ánh sáng chậm rãi khuôn mặt cậu, đôi lông mày xinh đẹp của cậu bé hơi nhăn lại, vô thức rầm rì rồi giật giật cơ thể, sau đó lại chui vào ổ chăn, chỉ có vài sợi tóc mềm mại màu đen lộ ra bên ngoài.
Khoảnh khắc tiếp theo, hình như cậu nhớ ra gì đó, lập tức tỉnh dậy và nhìn ra bên ngoài——
"Không xong, hôm nay mình hẹn Trình Sính đi học Quyền Anh!"
Giọng nói của Lâm Duyên mềm mại giống như còn vương một chút vị sữa, nhưng giọng điệu không phù hợp với ngoại hình và tuổi tác của cậu.
Chỉ cần nghĩ đến Trình Sính còn nhỏ mà lại lạnh mặt, giả vờ trưởng thành, Lâm Duyên có chút đau đầu, nhưng tên đó lại nhất định phải gọi cậu là anh, nếu không sẽ ôm cậu không buông tay.
Lâm Duyên loạng choạng rời khỏi giường với đôi chân ngắn, trong lúc đó cậu còn té ngã vì giường quá cao so với một đứa nhóc năm tuổi.
May mắn thay, trên sàn nhà có thảm nhung dày, còn có những món đồ bằng nhung lớn chất đống xung quanh, vì vậy Lâm Duyên không bị ngã đau, nhưng cơ thể cậu còn quá nhỏ, bị ngã vẫn hơi ngốc một chút.
Mà mấy người đàn ông ngoài cửa nghe thấy tiếng ồn ào bên trong vội vàng chạy vào.
"Bé cưng, có chuyện gì vậy?"
Mấy đàn ông đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Lâm Duyên mặc áo ngủ cậu bé bọt biển, lúc này cậu đang ngồi ngơ ngác trong đống Pikachu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có vài vết đỏ, đại khái là do lúc ngủ bị đè lên, đôi mắt xinh đẹp như hai viên lưu ly đen, không biết có phải do tỉnh ngủ bị ngã đau hay không, lúc này đôi mắt kia ngập nước mông lung. Vài sợi tóc đen trên đỉnh đầu cũng nhếch lên, ngơ ngác lắc lư trong không trung.
"Con bị ngã hả?"
Mấy người đàn ông run lên trước sự đáng yêu này, nhưng nhìn dáng vẻ bé con rưng rưng nước mắt không nói lời nào, lòng không khỏi căng thẳng vội vàng đi về phía trước
"Bảo bảo có đau không? Không sao, không sao đâu, ba ba ôm một cái..."
"Ba ba nhìn xem có bị thương không, mông nó có đau không?"
"Tô Hiến Diệu, đều tại cậu chọn cái giường này? Không phải ông đây đã nói phải đổi giường cho bé con rồi sao?”
"Họ Thẩm, nếu không phải anh không cho phép chúng tôi ngủ với bé con, thì chuyện này có thể xảy ra sa?
Sắc mặt hai người đều khó coi, như thể họ sắp đánh nhau vậy.
Cố Tích An cầm thuốc mỡ, nhẹ giọng nói: "Hai người đi ra ngoài cãi nhau, đừng làm phiền tôi bôi thuốc cho bé con..."
Lục Bách Lương không nói lời nào, lập tức bế Lâm Duyên lên giường.
Người kia hành động này rất nhanh, Lâm Duyên còn chưa phản ứng lại, cậu còn tưởng rằng người đầu tiên tiến lên sẽ là ba Cố ôn nhu. Không ngờ, người vọt đến trước mặt lại là ba Lục lạnh lùng, người mà cậu không thân cận lắm.
Ngày thường Lục Bách Lương ít nói chuyện nhất, hắn tiếp quản chuyện của gia tộc từ sớm, cho nên bản thân Lâm Duyên cũng có chút sợ hắn. Nhưng sự quan tâm của hắn đối với cậu không phải là giả.