Văn Án Đời trước Lâm Duyên chỉ sống đến năm mười lăm tuổi, cả đời cậu lẻ loi hiu quạnh muốn tình thương của cha mà không được, không nghĩ đến khi sống lại về năm năm tuổi, cậu lại đột nhiên được năm ba ba đại lão sủng lên trời? Bạn học A: “Viên Bảo! Đó là xe của ba cậu sao? Thật là ngầu!’ Bạn học B: “Viên Bảo, ba cậu đẹp trai quá!” Lâm Duyên nhìn vạn, khuôn mặt đáng yêu không có một chút biểu tình dư thừa nào nói: “A, không có gì, tớ có năm ba ba giống như vậy.” Người thừa kế của năm gia tộc lớn ở nước Hoa, bốn người là ba cậu, còn một người là cậu. Hơn nữa còn có một ba ba là vai ác, Lâm Duyên cảm thấy đời này mình có thể đi ngang. Nhưng có đôi khi, cậu cũng rất phiền, ví dụ như khi bọn họ tranh rốt cuộc Lâm Duyên là con ai. Ba lớn lãnh khốc: “Mắt to, giống tôi!” Ba hai ôn nhu: “Mắt hai mí, giống tôi!” Ba ba ưu nhã: “Mũi cao, giống tôi!” Ba bốn phong lưu: “Tóc xù, giống tôi!” Vái ác ba năm: “Tôi thấy mấy người đều muốn chết!”