*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước đó, cô đã nghĩ mình sẽ thẳng thắn nói với anh, nhưng…Khi anh thực sự xuất hiện trước mặt cô, khi anh nhìn chằm chằm vào bản thân cô mãnh liệt như vậy, tất cả dũng khí của cô đều biến mất.
Cô cắn chặt môi, hai tay ôm chặt sau lưng, không nhúc nhích.
"Ánh Tuyết, đừng để tôi nói lại lần nữa.”Đôi môi mỏng của Kiều Phong Khang mím chặt trông khá đáng sợ.
Cô hơi nhướng mi, ngập ngừng liếc nhìn, bắt gặp ánh mắt đen kịt kia, cô run rẩy rụt rè đưa tay trái ra.
Tay trái không có gì cả.
Kiều Phong Khang nở nụ cười chế nhạo, không còn kiên nhẫn nữa, vươn tay kéo tay phải của cô ra.
Anh dùng khá nhiều sức, bởi vì đang tức giận nên động tác quả thật rất thô bạo.
Một đường ánh sáng chói lóa chiếu vào khiến đôi mắt của anh đau nhức.
Lòng bàn tay lớn của anh siết chặt cổ tay của cô, khiến cô khẽ suýt lên một tiếng, hốc mắt cũng bắt đầu ửng đỏ.
“Đây là cái gì?” Anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn và chất vấn.
Hàng lông mi của Du Ánh Tuyết run lên, đôi mắt đã sớm bị một màn sương mù bao phủ.
Ngực và cổ họng của cô như được nhồi bông dày đặc, không thể thốt ra một lời nào.
Chỉ cảm thấy bàn tay đang bị anh nắm như sắp gãy ra.
Ánh mắt của Kiều Phong Khang chuyển qua khuôn mặt cô, sự lạnh lẽo vẫn không hề tan biến.
Anh nhìn như thể muốn nuốt trọn cả người cô.
"Chiếc nhẫn có ý nghĩa gì, em không hiểu sao? Hay là...!thực ra là do em quá hiểu nó nên mới đeo vào tay?” Anh dừng lại khi đang chất vấn.
Câu sau thật sự quá kinh khủng, quá thâm và quá vô tình.
Mỗi lời nói đều như một tảng đá nặng nề, đập mạnh vào trái tim của Du Ánh Tuyết.
Đôi môi không chút máu của cô mấp máy một lúc lâu mới thoát ra một câu khô khốc: "Đây là thứ mà dì Vân cho cháu.”"Vậy em hiểu ý nghĩa của chiếc nhẫn này không?”"...” Cô buông tay trái của mình xuống bên hông, siết chặt thành nắm đấm, những móng tay bấu vào lòng bàn tay.
Nhắm mắt lại, thật lâu sau mới có dũng khí nhìn ánh mắt sắc bén của anh, nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi cô liền quay mặt tránh đi.
"Cháu biết ý nghĩa...!cháu cũng đã hứa với mọi người rằng cháu sẽ không rời xa Minh Đức.”Những lời nói nặng nề của bà cụ chẳng khác nào những đòn roi.
Dường như chỉ cần cô làm sai một bước, những đòn roi đó sẽ quật ngã cô bằng lòng tốt, đạo đức và lương tâm khiến cô không ngóc đầu lên nổi.
Kiều Phong Khang nâng khuôn mặt của cô lên rồi nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng chế giễu: "Vậy, tôi thì sao? Nói xem, em tính đuổi tôi đi như thế nào?”Anh dùng từ “đuổi”, giống như nói rằng cô sẽ vô tình như vậy.
Bị anh giữ lấy khuôn mặt nên Du Ánh Tuyết muốn tránh cũng không thể tránh được, bốn mắt nhìn nhau đầy vẻ phức tạp.
Sự mỉa mai trong mắt anh đang chiếm lấy trái tim cô.
"Xin lỗi...” Cô không biết nói gì khác ngoài xin lỗi.
Giờ phút này, cô như đang đứng giữa ngã tư đường.
Một bước sang trái là một vực thẳm sâu, một bước sang phải là một chiếc hố lạnh nghìn mét.
Cuộc sống này...!
Cô đã được định sẵn để làm thất vọng một trong số họ.
Cô phụ lòng Minh Đức, tương đương với việc cô phụ lòng cả nhà họ Kiều.
Làm sao cô có thể gánh chịu được một tội ác như vậy?“Hóa ra em lại từ bỏ tôi dễ dàng và dứt khoát như vậy.” Anh nở nụ cười chế nhạo, lạnh lùng nhìn cô, lạnh đến mức tim cô như sắp đóng băng: “Có phải ngay từ đầu, em đã không nghĩ tới việc đi hết một con đường chung với tôi không?”Cô không gật đầu, nhưng cô cũng không lắc đầu.
Tương lai của họ, cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt tội lỗi của cô, và anh hiểu ngay lập tức.
"Hóa ra, từ đầu đến cuối chỉ là một mình tôi tự mình đa tình mà thôi.”"Chúng ta...!thật ra ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi." Giọng nói của Du Ánh Tuyết thay đổi.
“Sai?” Kiều Phong Khang đột nhiên bật cười, giọng nói khàn khàn mang theo cảm xúc quá mãnh liệt: “Em nói đúng, chúng ta ngay từ đầu đã sai rồi.
Nhưng bởi vì em, cho dù tôi có lý trí trở lại thì tôi cũng không có cách nào đánh giá đúng sai với mối quan hệ này, nhưng em thì có thể.”Đây là sự khác biệt giữa bọn họ...!
Sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
Cô không yêu anh, hoặc có lẽ là chưa đủ yêu anh, vì vậy khi đấu tranh và lựa chọn, tất cả những gì cô nghĩ là từ bỏ anh.
"Cháu không quá đáng như vậy...” Dưới mắt cô loé ra những giọt nước mắt.
Dù sắp phải chia xa nhưng Du Ánh Tuyết vẫn cố gắng hết sức tự bào chữa: “Dù biết ngay từ đầu đã sai, nhưng cháu cũng đã lấy hết can đảm để bắt đầu với chú Nếu có thể, cháu cũng không muốn chúng ta có một kết cục oán hận nhau.”Cô nói xong và nghẹn ngào.
Trong mỗi câu chữ đều ẩn chứa tiếng khóc buồn và hụt hẫng.
Tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy khiến cô cảm thấy rất vất vả, cô khó có thể chấp nhận sự đau khổ này.
Kiều Phong Khang sâu sắc nhìn giọt nước mắt đau khổ của cô: "Nếu không muốn chúng ta có kết cục oán hận nhau, vậy thì lập tức kết hôn với tôi.”Đối với yêu cầu đột ngột của anh, Du Ánh Tuyết đã bị sốc.
Trên khuôn mặt của cô đều là sự kinh ngạc.
"Bây giờ tôi sẽ cho người đặt vé, chúng ta có thể bay đến Florida ngay lập tức.”Dường như anh không đang nói đùa chút nào, mà còn nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Nói xong, anh kéo Du Ánh Tuyết đi xuống lầu.
Trong lòng bàn tay to lớn của anh, bàn tay nhỏ bé của cô đang cố vùng vẫy.
Trên gương mặt anh tuấn của anh có chút lạnh lùng, nhưng anh không quay đầu lại.
Anh tự dối mình, lừa dối chính mình rằng anh không thể cảm nhận được sự vùng vẫy của cô.
Những bước đi dưới chân anh ngày càng lớn hơn.
"Chú ba.”Du Ánh Tuyết không thể theo kịp tốc độ của anh, gần như chạy nước kiệu hết cỡ và va vào phía sau lưng anh.
“Tôi đang rất buồn bực, tốt hơn hết là em đừng nên nói gì cả.” Kiều Phong Khang thậm chí không quay đầu lại mà chỉ lạnh lùng đáp trả cô.
"Chú ba, cháu không muốn kết hôn...”Du Ánh Tuyết khàn giọng nói, đột nhiên rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Kiều Phong Khang.
Lòng bàn tay trống không.
Khoảnh khắc đó, dường như trái tim của anh cũng trống rỗng.
Thân hình cao lớn của anh đứng chết sững tại chỗ.
Thật lâu sau anh cũng không hề quay đầu lại.
Nước mắt của Du Ánh Tuyết đã rơi xuống: "Cháu mới mười tám tuổi… cháu không muốn gả cho Minh Đức, cũng không muốn kết hôn với chú như thế này.”Cô không biết việc kết hôn là đúng hay sai nếu chọn người trước mặt.
Nhưng, ít nhất, cô biết rất rõ rằng một cuộc hôn nhân với những xiềng xích nặng nề như thế khiến cô khó thở, chắc chắn đó không phải là điều cô muốn.
Nếu hôm nay kết hôn với anh như thế này, mặc kệ tất cả những người trong nhà họ Kiều, cuộc đời này cô có thể yên tâm được không? Cả hai người họ, việc bị mọi người chỉ trích và sự áy náy đối với Minh Đức, liệu họ sẽ đi đến con đường nào?Cô tự nhận mình không phải là một người phóng khoáng nhưng cũng là người không hề có quyết đoán.
Kiều Phong Khang không biết lúc này trong lòng có bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang, anh chậm rãi xoay người lại.
Một lúc lâu sau, anh nhìn cô từ trên cao xuống: "Những lời cuối cùng...!em lặp lại đi.”"...” Đôi mắt của anh như một thanh kiếm sắc bén gần như xuyên qua trái tim cô.
Cô đã cố lấy dũng khí để nói ra những lời đó, anh bảo cô lặp lại lần nữa sao?Cô đặt tay lên lan can cầu thang và siết chặt nó.
Cuối cùng cô như đã tìm thấy một dấu vết của sức lực, cô lặp lại: "Xin lỗi...!chú ba, cháu không thể kết hôn với chú.”Ít nhất thì hiện tại không thể.
Đối với Minh Đức, cô biết rằng cô bất lực trong việc thuyết phục bất kỳ người lớn tuổi nào, nhưng khi Minh Đức tỉnh dậy, cô sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục Minh Đức.
Kiều Phong Khang dường như đã hiểu.
Anh nhìn cô một cách lạnh lùng và bước tới, đi ngang qua người cô rồi lên lầu.
Khi hai người ngang vai nhau, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể anh căng cứng như thế nào.
Mỗi bước chân của anh như kéo dài khoảng cách của bọn họ.
Giống như nếu cô buông ra thì mối quan hệ của bọn họ sẽ thật sự tan vỡ.
Kiều Phong Khang dường như không hiểu ý định của cô, liếc cô một cái rồi giơ tay lên, gạt tay cô ra một cách lạnh lùng, dứt khoát và tàn nhẫn.
Lòng bàn tay to lớn của anh chạm vào mu bàn tay cô, cô chỉ cảm thấy lạnh, đôi mắt của anh cũng rất lạnh.
Một hồi lâu sau, Du Ánh Tuyết đứng sững sờ ở đó, cả người như bị đông cứng lại, không thể tiến lên..