Chương 1.2

Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, Mục Mộc vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, chưa kịp hoàn hồn.

Tôn Thanh Lan mở cửa tiến vào, nhìn cậu chủ nhỏ ngơ ngác ngồi trên giường, con ngươi đen láy không giống như trước, nhìn qua có vài phần quỷ dị, sắc mặt cũng tái nhợt giống như một con búp bê tinh xảo.

Dì ấy nghĩ cậu chủ nhỏ bị tiếng sấm dọa sợ, mở đèn lên, dịu dàng nói: “Bé Mộc tỉnh rồi sao? Đừng sợ, vừa rồi chỉ là sét đánh thôi.”

Mục Mộc nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của Tôn Thanh Lan rồi lại nhìn cơ thể nhỏ bé của bản thân, có hơi hoài nghi đây là hồi quang phản chiếu trước khi chết.

Rõ ràng dì Lan đã gặp tai nạn xe hơi vào năm cậu mười ba tuổi, lúc hạ táng cậu còn khóc rất nhiều.

Cha mẹ cậu luôn bận rộn với công việc nên rất ít khi về nhà, anh chị cũng lớn hơn cậu nhiều tuổi, bình thường không thích chơi với cậu, chắc là ghét bỏ cậu vì cậu quá ngốc nghếch.

Cậu có nhiều người thân nhưng vẫn cảm thấy cô đơn, dì Lan là người lớn lên cùng cậu, dù có khác huyết thống nhưng có thể nói dì Lan chính là người thân cận với cậu nhất.

Tôn Thanh Lan nhìn thấy đôi mắt cậu chủ nhỏ đột nhiên đỏ lên, trong đôi mắt to tròn xinh đẹp ngấn lệ như thể giây tiếp theo sẽ khóc lên, dù cho là ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy đau lòng.

Dì ấy vội vàng ôm người vào trong lòng, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu chủ nhỏ, dỗ dành bằng giọng nói ấm áp: “Dì Lan ở đây rồi, bé Mộc không sợ, bé Mộc ngoan, dì Lan ở cùng với cháu được không? Đừng sợ nhé!”

Mục Mộc ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người dì Lan, không muốn rời khỏi mà làm tổ trong cái ôm ấm áp này, ánh mắt càng thêm chua xót.

Hốc mắt trẻ con không sâu, cuối cùng cậu vẫn khóc thành tiếng.

Tôn Thanh Lan ôm cậu dỗ dành một lúc, bỗng phát hiện người cậu hơi nóng, hình như là đã phát sốt, lập tức gọi bác sĩ gia đình đến.

Mục Mộc vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc của bản thân , đôi mắt ướt sũng không chớp mắt mà cứ nhìn chằm chằm dì Lan, sợ rằng giây tiếp theo dì ấy sẽ biến mất.

Tôn Thanh Lan bị cậu chủ nhỏ nhìn như vậy, lòng mềm đến rối tinh rối mù, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, nói: “Bé Mộc ngoan, để chú bác sĩ khám cho nhé? Nếu bị bệnh sẽ không thoải mái đâu.”

Cậu chủ nhỏ vẫn không thích bác sĩ, sợ tiêm, sợ phải uống thuốc, mỗi lần như vậy đều phải dỗ dành rất lâu mới được. Tôn Thanh Lan đã chuẩn bị sẵn sàng dỗ dành, nào ngờ lần này cậu chủ nhỏ lại rất phối hợp, ngoan ngoãn gật đầu.

Bác sĩ đo nhiệt độ cho cậu, đặt ống nghe lên trước ngực và sau lưng của cậu nghe một lát rồi nói: “Có hơi nóng, uống thuốc hạ sốt rồi theo dõi.”

Sau khi kê đơn thuốc xong, quản gia đưa bác sĩ ra ngoài rồi nói chuyện này cho ông bà chủ.

Công việc của hai vị đó đều bận rộn, bây giờ không gọi điện thoại được, chỉ có thể gửi tin nhắn.

Tôn Thanh Lan nghe xong chuẩn bị thuốc hạ sốt cho trẻ em theo lời bác sĩ rồi mang đến bên cạnh giường cậu chủ nhỏ, chuẩn bị dỗ cậu chủ nhỏ uống thuốc.

Kết quả lời còn chưa ra khỏi miệng, cậu chủ nhỏ luôn không thích uống thuốc nay lại chủ động uống hết thuốc, đã thế còn uống sạch sẽ.

Sau đó cậu chủ nhỏ lại dùng cặp mắt to xinh đẹp kia nhìn chằm chằm cô, lông mi mảnh dài dính vài giọt nước mắt, đôi mắt hồng hồng khiến dì ấy mềm lòng, muốn mang tất cả những gì tốt nhất trên thế giới đưa cho cậu chủ nhỏ trước mặt.

Tôn Thanh Lam cười cười, xoa đầu cậu chủ nhỏ, thật lòng khen ngợi: “Bé Mộc giỏi quá! Vừa ngoan vừa dũng cảm, lợi hại hơn những bạn nhỏ khác!”

Mục Mộc được khen cảm thấy hơi ngượng ngùng, xấu hổ cười một cái với dì Lan.

Bình thường cậu vốn đã đáng yêu, mái tóc và mắt đều có màu đen, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt trẻ em phúng phính giống như một con búp bê tinh xảo. Lúc cười rộ lên lập tức khiến người ta không còn sức chống cự.

Không chỉ riêng Tôn Thanh Lan, ngay cả quản gia cũng bị nụ cười của cậu chủ nhỏ khơi dậy tình cha. Dù cho bây giờ anh ấy mới có 28 tuổi vẫn độc thân từ trong bụng mẹ chứ đừng nói đến việc có con.

Trong thuốc hạ sốt có thành phần gây buồn ngủ, Mục Mộc không biết đã ngủ từ bao giờ.