Chương 3.4

Kết quả tất cả mọi người không ngờ rằng cậu bé chưa đến năm tuổi này thật sự có thể tự mặc quần áo, cúc trên áo sơ mi cũng được cài gọn gàng, không lệch một viên. Thậm chí cậu bé còn tự mình đi đôi tất nhỏ, đi một đôi giày da bóng loáng, tóc cũng dùng lược chải cẩn thận, nhìn vô cùng có tinh thần.

Mục Bội Chi kinh ngạc khen ngợi: “Cục cưng giỏi quá! Quá lợi hại rồi!”

Mục Mộc mấp máy môi, có hơi ngại ngùng. Dù sao bên trong cậu cũng là một người trưởng thành, chỉ vì tự mặc quần áo mà được khen ngợi như thế thật khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

Mục Bội Chi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của con trai, thắc mắc hỏi: “Cục cưng đã đánh răng rửa mặt chưa?”

Mục Mộc gật đầu, nắm tay Mục Bội Chi, nói: “Mama chúng ta đi ăn sáng thôi.”

Lúc này Mục Bội Chi mới dẫn con trai đi xuống dưới tầng ăn sáng.

Nhóm cư dân mạng nhìn thấy cặp mẹ con có giá trị nhan sắc cao này thì lại bắt đầu ầm ĩ.

[Tôi chỉ biết bé Mộc rất đáng yêu, ai ngờ thay bộ đồ ngủ con gấu xong lại đẹp trai như vậy.]

[Bộ quần áo này rất hợp với bé nha, giống như một cậu chủ nhỏ trong anime vậy.]

[ĐM! Tôi chỉ nghĩ bên phòng trực tiếp của bé Mộc mới đẹp, bây giờ mới phát hiện chị gái ảnh hậu và bé cưng đều tự mình có vẻ đẹp được buff.]

[Thật đấy! Sau khi tập hợp lại với mọi người thì càng rõ ràng, hai người trắng đến phát sáng.]

[Da cũng vô cùng đẹp! Khí chất cũng tốt, đây đúng là không một góc chết!]

[Nói một câu Nữ Oa giáng thế cũng không quá đáng!]

[Lúc trước tôi còn cảm thấy những bạn nhỏ khác đáng yêu hơn so người bình thường. Nhưng hai mẹ con ảnh hậu vừa xuất hiện liền trực tiếp áp đảo, cả đời này tôi không thể ở chung với họ trong một khung hình.]

[Hahaha, chỉ có ông chủ nhỏ Khưu Khưu của chúng ta mới đủ sức chiến đấu!]

[Hình như bộ vest nhỏ trên người Khưu Khưu và bé Mộc trông rất phù hợp với nhau nha.]

Mục Mộc đi theo Mục Bội Chi vào phòng ăn dưới tầng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hạ Tùng Khưu trong đám người, cậu không khỏi sửng sốt.

Cậu không nhớ kiếp trước Hạ Tùng Khưu có từng tham gia kiểu chương trình giải trí này đấy. Hơn nữa, lần gặp mặt đầu tiên của cậu và Hạ Tùng Khưu là vào hai năm sau, khi Hạ Vân cùng với Hạ Tùng Khưu chuyển đến sống bên cạnh nhà bọn họ. Không ngờ bây giờ lại gặp bọn họ ngay tại trong chương trình giải trí này.

Không biết có phải do ánh mắt cậu quá mức rõ ràng hay không mà Hạ Tùng Khưu đã ăn xong bữa sáng bỗng nhiên lại quay đầu nhìn về phía cậu.

Mục Bội Chi chú ý đến điều bất thường ở con trai, trực tiếp đưa cậu đến trước mặt mẹ con Hạ Vân, chủ động giới thiệu: “Mộc Mộc, đây là cô Hạ Vân, còn đây là anh Tùng Khưu.”

Bà từng đọc qua tư liệu do tổ chương trình cung cấp, tuy chưa từng gặp mặt trước đó nhưng cũng có thể căn cư theo đặc thù trong tư liệu để nhận ra thân phận của cặp mẹ con này.

Mục Mộc rất quen thuộc với Hạ Vân và Hạ Tùng Khưu, cậu ngoan ngoãn chào hỏi với họ: “Cháu chào cô Hạ, em chào anh Tùng Khưu.”

Hạ Vân có hơi kích động mà đứng lên, vốn định muốn bắt tay với Mục Bội Chi nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm, một lúc lâu vẫn chưa nói được câu gì, vẫn là Hạ Tùng Khưu mở miệng trước: “Cháu chào cô Mục, chào Mộc Mộc.”

Mục Bội Chi chủ động bắt tay với Hạ Vân, sau đó xoay người hỏi Hạ Tùng Khưu: “Bạn nhỏ Tùng Khưu, cháu biết cô sao?”

Hạ Vân kích động đến mức đánh mất khả năng ngôn ngữ, Hạ Tùng Khưu còn điềm tĩnh hơn mẹ cậu ấy, nói to rõ ràng: “Cháu nhìn thấy trên TV, phim điện ảnh cô Mục diễn rất hay.”

Mục Bội Chi có chút kinh ngạc: “Cháu còn xem có phim cô đóng sao?”

Hạ Tùng Khưu gật đầu: “Cháu xem cùng với mẹ, bà ấy rất thích cô. Bộ phim nào của cô hai mẹ con cháu cũng xem đi xem lại rất nhiều lần.”

Mục Bội Chi bị giọng điệu người lớn của cậu ấy chọc cười, giơ tay định xoa đầu cậu ấy nhưng lại phát hiện cậu ấy cố tình tạo kiểu tóc.

Bà đành phải vỗ vai cậu ấy, nói: “Mộc Mộc nhà cô còn chưa ăn sáng, anh Tùng Khưu có thể dẫn thằng bé đi lây cái gì đó ăn được không?”

Hạ Tùng Khưu liếc mắt nhìn Mục Mộc một cái, vẻ mặt lãnh đạm cuối cùng cũng xuất hiện một khe nứt, mắt sáng lên, đáp: “Vâng ạ.”

Sau đó, cậu ấy đưa tay ra với Mục Mộc, nhìn cậu em trai đáng yêu hơn tất cả những người bản thân từng gặp, nói: “Mộc Mộc, đi theo anh.”

Mục Mộc cầm tay cậu ấy, trước khi đi còn nhìn mẹ mình nói chuyện với cô Hạ. Quả nhiên cô Hạ vẫn như trước, vừa nhìn thấy mẹ cậu liền kích động đến đứng ngồi không yên.

Mà sao cậu ấy còn nhỏ như vậy mà lại có bộ dạng của bá đạo tổng giám đốc rồi?

Cậu không nhớ lần đầu gặp Hạ Tùng Khưu như thế nào, ấn tượng duy nhất chính là người này là một thiên tài với chỉ số thông minh rất cao.

Hạ Tùng Khưu giống với anh chị của cậu, là một sự tồn tại cậu không thể theo kịp.

Cậu đã luôn bị cái bóng của những thiên tài này bao phủ, chèn ép đến không thể thở nổi.

Nhưng bây giờ cậu đã buông tha những sự so sánh này, có nhiều cái đùi lớn cho cậu ôm như vậy thì cũng không tồi mà.

Nghĩ như thế, Mục Mộc cũng cảm thấy nhìn Hạ Tùng Khưu thuận mắt hơn nhiều, còn cười với đối phương.

Đột nhiên Tùng Khưu nắm chặt tay cậu hơn, Mục Mộc bị nắm chặt cảm thấy hơi đau, mờ mịt hỏi Hạ Tùng Khưu: “Anh Tùng Khưu, anh sao vậy?”

Hạ Tùng Khưu lấy lại tinh thần, vội vàng buông lỏng tay Mục Mộc, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng bỗng nhiên đỏ bừng, mất tự nhiên nói: “Xin lỗi, có phải đã làm đau em rồi không?”

Mục Mộc xua tay, hào sảng nói: “Không sao đâu, bây giờ đã hết đau rồi nhưng lần sau anh đừng thế nhé.”