Chương 17

Lâm Vãn Nguyệt không quan tâm lắm đến mối thù giữa Vương Hổ và bóng đen đó, nhưng cô lo rằng hai ca ca đang đánh nhau với Vương Hổ sẽ bị liên lụy!

“Nếu ngươi còn đánh ca ca ta, ta sẽ mách với lão lý chính!” Lâm Vãn Nguyệt đảo mắt, rồi lớn tiếng đe dọa Vương Hổ.

Mách với cha mẹ thì Vương Hổ chẳng sợ, nhưng nhắc đến lão lý chính, hắn lại lo ngay ngáy. Lão lý chính không phải là người dễ dãi.

“Xì... cái đồ hay mách lẻo!” Vương Hổ tuy không nói lý, nhưng cũng chẳng ngốc. Hắn đẩy mạnh hai huynh đệ Lâm Tử Hàn và Lâm Tử Thu, làm mặt xấu rồi hậm hực bỏ đi.

Trên mặt hắn vẫn hiện rõ sự không cam lòng!

Lâm Vãn Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn, bóng đen kia vẫn lẳng lặng bám theo Vương Hổ, cùng hắn rời đi.

Lâm Vãn Nguyệt khẽ nhíu mày. Quỷ hồn, cũng như con người, luôn có bản năng tránh họa tìm phúc. Vậy tại sao con quỷ này lại cứ đeo bám Vương Hổ? Phải chăng vì nó cũng ghét cái miệng độc của hắn?

Lâm Vãn Nguyệt không nghĩ ra được lý do, nên chẳng bận tâm thêm.

Lâm Tử Hàn và Lâm Tử Thu đã rủ đám bạn cùng nhau nặn bùn. Lâm Vãn Nguyệt lo lắng chiếc váy mẫu thân cẩn thận khâu cho mình bị bẩn, nên chỉ ngồi bên cạnh nhìn.

“Muội muội, ta nặn xong rồi, tặng muội đấy.” Lâm Tử Thu mang chú thỏ đất mình nặn được đưa đến trước mặt Lâm Vãn Nguyệt, nửa khuôn mặt dính đầy bùn, cười rạng rỡ, lộ tám cái răng trắng.

Lâm Vãn Nguyệt đứng dậy, hái một chiếc lá nhỏ, rồi mỉm cười: “Cảm ơn tứ ca, ca nặn con heo thật đáng yêu.”

Lâm Tử Thu: "..."

“Hahaha!” Lâm Tử Hàn cười lớn không kiêng dè.

“Ngươi cười cái gì? Muội muội còn khen ta, ngươi nhìn lại thứ ngươi nặn xem, còn xấu hơn của ta!” Lâm Tử Thu trợn mắt lườm.

Lâm Tử Hàn không tin nổi muội muội đáng yêu của mình lại không nhận ra con hươu đốm của cậu.

Cậu tự tin đưa con hươu đến trước mặt Lâm Vãn Nguyệt, vẻ mặt đầy mong chờ lời khen.

“Tam ca nặn cũng đẹp, lại còn có hoa văn, đúng là một con heo có đốm nữa!” Lâm Vãn Nguyệt nghiêng đầu ngắm nhìn, rồi tự tin gật đầu.

Lâm Vãn Nguyệt nghĩ chắc hẳn kiếp trước mình từng làm cung nữ, chứ không sao khả năng “chia đều nước” lại điêu luyện đến thế!

“...” Người “tan nát” lần này chính là Lâm Tử Hàn.

Lâm Tử Thu cười ngặt nghẽo: “Hahaha... khụ... hahaha!”

Đang khi cả đám đang mải chơi, đột nhiên tiếng Vương Hổ vang lên: "Ai! Là ai làm chuyện này?"

Mọi người đồng loạt quay lại, tò mò nhìn.

Vốn dĩ Vương Hổ đã bỏ đi, nhưng thấy bọn trẻ đang chơi đùa vui vẻ, bản tính trẻ con của hắn không kìm được, liền chạy trở lại. Tuy nhiên, chưa kịp bước vào rừng trúc, hắn đã vấp ngã.

Lâm Vãn Nguyệt tinh mắt phát hiện gần chỗ Vương Hổ ngã có một khúc trúc khô nhô ra, chỉ chút nữa thôi là đè lên người hắn.

Con quỷ này rõ ràng muốn hại chết Vương Hổ!

Nhưng cũng không lạ, những linh hồn ôm lòng hận thù không chịu siêu thoát, dù chưa biến thành ác quỷ, cũng chẳng phải loại lương thiện.

Vương Hổ không nhận ra điều đó, nhưng cơn giận dữ vẫn bùng lên, hắn chỉ tay vào Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Thu và Lâm Vãn Nguyệt đang chơi trước mặt, chửi rủa: “Chắc chắn là ba đứa bọn bây! Nhất là con nhãi kia, vừa mới dọa mách lão lý chính, giờ thì cố tình đẩy ta!”

“Vương Hổ, ngươi đừng có vô lý! Muội muội ta nhỏ xíu, đứng xa ngươi như vậy, sao có thể đẩy ngươi được? Rõ ràng là ngươi tự ngã!” Lâm Tử Thu chống nạnh, mạnh mẽ cãi lại.

“Đúng vậy, tất cả bọn ta đều thấy, là ngươi tự ngã, còn muốn vu oan cho người khác!” Lâm Tử Hàn tiếp lời.

Đám trẻ xung quanh tuy chưa hiểu đầu đuôi, nhưng cũng gật đầu phụ họa: “Đúng rồi, không ai đến gần ngươi mà…”

“Đáng ghét! Các ngươi cùng một bè với nhau, để ta về mách cha mẹ!” Vương Hổ dù mạnh nhưng lại thua kém Lâm Tử Hàn và Lâm Tử Thu về khoản khẩu chiến. Hắn tức tối quay người, tự mình chạy về nhà.

Hai huynh đệ Lâm gia nhìn nhau, nhún vai, chẳng hiểu Vương Hổ lại giở trò gì.

“Đừng để ý đến hắn, chúng ta cứ chơi tiếp thôi.” Cả đám lại tiếp tục ngồi xuống nặn đất, lần này dựng hẳn một chuồng heo.

Nếu bầy heo đất này có thể lớn lên và thành heo thịt thì tốt biết mấy, như vậy ba huynh muội sẽ được ăn no nê rồi.

...

Tối hôm đó, cửa lớn nhà họ Lâm bỗng vang lên tiếng đập mạnh “bốp bốp.”

“Lão Lâm, mở cửa ra! Mau mở cửa!” Bên ngoài vọng vào giọng một người đàn bà, đầy phẫn nộ.

Liễu Quân Lan nghe tiếng, liền nhận ra đó là giọng của bà Triệu Xuân Nương, vợ Vương gia. Bà lấy làm lạ, giữa đêm hôm thế này, sao bà ta lại đến đây làm ầm lên?

Liễu Quân Lan vừa mở cửa, Triệu Xuân Nương đang giơ tay định đập mạnh một cái nữa thì hụt tay, loạng choạng suýt ngã, suýt nữa làm rơi cả đứa con trai đang ôm trong lòng.

“Ngươi phát điên gì vậy?”

“Điên? Ta thấy nhà ngươi mới điên! Vì một đứa con hoang, đồ vứt đi, mà hai thằng chết tiệt nhà ngươi dám bắt nạt con trai ta sao? Nhìn xem, Vương Hổ nhà ta bị chúng đẩy một cái, về đến nhà thì phát sốt!”

“Ta không cần biết! Mau lấy tiền đưa con ta lên y quán trên huyện, nếu không chữa khỏi, thì hai đứa nghiệt tử nhà ngươi và cái con ranh tai họa kia phải đền mạng cho con trai ta!”