Chương 16

Đầu thôn Ninh An có một rừng tre lớn, mùa xuân có măng tươi, mùa hè thì có bóng râm mát mẻ. Gần ao sen, bùn đất mềm mịn, thường được lũ trẻ con trong làng yêu thích.

Khi Lâm Tử Thu và Lâm Tử Hàn hoàn thành việc luyện chữ thì trời đã muộn, đám trẻ con cùng trang lứa đã chơi được một lúc lâu. Nhưng khi hai anh em đến, vẫn tự tin dẫn theo muội muội nhỏ mặc y phục thêu hoa màu hồng phấn, đầu cài đôi bông hoa lụa. Mái tóc buộc hai bên thành búi, cài thêm những đóa hoa màu vàng xinh xắn, gương mặt nhỏ nhắn với cằm hơi nhọn, đôi mắt to tròn, trông vô cùng đáng yêu và xinh đẹp.

“Lâm Tử Hàn, đây là muội muội mà nãi nãi ngươi nhặt về phải không? Muội muội ngươi xinh quá!” Một cậu bé đang nghịch bùn, vừa nhìn thấy Lâm Vãn Nguyệt liền không chớp mắt mà ngắm cô bé, mũi còn sụt sịt, nhưng ngay sau đó nước mũi lại chảy ra.

Lâm Vãn Nguyệt mỉm cười thân thiện với cậu.

Đám trẻ khác cũng vây quanh: “Muội muội của ngươi đáng yêu thật, cho ta chạm vào được không?”

“Ta cũng muốn sờ, bông hoa trên tóc muội ấy thật đẹp, ước gì mẫu thân ta cũng làm cho ta một cái như vậy.” Có một bé gái trầm trồ nhìn bông hoa trên đầu Lâm Vãn Nguyệt.

Lâm Tử Hàn và Lâm Tử Thu nghe mấy lời đó, trong lòng tự hào nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ nghiêm nghị của những người anh trai.

“Tất nhiên là không được rồi! Tay các ngươi bẩn thế này, làm sao mà chạm vào muội muội của ta được? Lỡ bẩn váy của muội ấy thì sao?” Lâm Tử Hàn nghiêm giọng.

“Còn ngươi nữa, coi chừng nước mũi, đừng để rớt lên người muội muội của ta!” Lâm Tử Thu tiếp lời.

Cậu bé chảy nước mũi: "..."

Nó tự chảy ra, ta làm sao mà kiểm soát được?

"Hừ, ta biết ngay, mấy đứa con gái chẳng có ích lợi gì, chỉ biết làm phiền thôi. Mẫu thân ta nói rồi, nhà các ngươi đúng là nhặt rác, ngay cả đứa con gái vô dụng cũng đem về!" Vương Hổ đang chơi bùn, lớn tiếng nói để tất cả mọi người nghe thấy.

Những bé gái đang chơi cùng nghe xong liền tức giận, mắt đỏ hoe.

Nhưng các cô bé làm sao có thể đánh lại Vương Hổ, một đứa to khỏe và cao lớn hơn. Chưa kể, mẫu thân của Vương Hổ, Triệu Xuân Nương, cũng nổi tiếng là khó ưa.

Lâm Tử Hàn và Lâm Tử Thu lại rất yêu quý muội muội của mình, đặc biệt là sau khi được ăn trứng mà muội muội nhặt về, họ càng tin rằng cô bé là tiểu phúc tinh của gia đình.

Nghe thấy Vương Hổ nói những lời đó, hai anh em làm sao có thể nhịn được?

Lâm Tử Hàn xiết chặt nắm đấm, lao về phía trước: "Mẫu thân ngươi mới là kẻ vô dụng!"

Lâm Tử Thu nhanh nhẹn, nắm đấm đã kịp giáng xuống đầu Vương Hổ.

Vương Hổ, tên giống như người, đầu to trán rộng, cơ thể cũng rắn chắc hơn lũ trẻ cùng tuổi. Gia đình cưng chiều, nên hắn to lớn vượt trội. Bị Lâm Tử Thu đấm trúng, Vương Hổ cũng tức giận, liền đẩy mạnh Lâm Tử Thu ra sau.

Lâm Tử Thu không có thân hình to khỏe như Vương Hổ, bị đẩy một cái liền loạng choạng ngã ngửa.

Lâm Tử Hàn thấy muội muội bị xúc phạm, lại thấy đệ đệ bị đánh, liền nóng máu, lao vào đánh trả.

Song sinh vốn hiểu ý nhau, hai huynh đệ vừa muốn đòi lại công bằng cho Lâm Vãn Nguyệt, vừa muốn cho Vương Hổ một bài học nhớ đời. Hai người phối hợp nhịp nhàng, thân hình linh hoạt, đánh nhau mà không bị lép vế.

Tuy nhiên, dù có khéo léo, hai huynh đệ vẫn trúng vài cú đấm từ Vương Hổ.

“Đừng đánh nhau nữa!”

“Ai da... đừng đánh nữa mà!”

Lâm Vãn Nguyệt nhíu mày, cũng muốn vào giúp, nhưng biết thân hình nhỏ bé của mình chỉ làm vướng bận thêm. Cô liếc mắt xung quanh, nhặt một hòn đá nhỏ, định ném về phía Vương Hổ.

Bỗng, một cơn gió nhẹ thổi qua rừng trúc, lá trúc kêu xào xạc.

Lâm Vãn Nguyệt bỗng nghe thấy tiếng gọi rất khẽ.

“Trả lại cho ta… trả đồ của ta lại cho ta… đó là của ta!” Một giọng nói ma quái, mơ hồ vọng tới, kèm theo cơn gió lạnh buốt.

Lâm Vãn Nguyệt nheo mắt. Cái bóng đen mà hôm qua cô gặp trong rừng, giờ lại xuất hiện giữa ban ngày!

Không những thế, nó còn xuất hiện ngay sau lưng Vương Hổ.

Bóng đen ghê rợn với khuôn mặt méo mó, mờ mịt trong làn khói mỏng, dần dần lan tỏa, bám dính lấy Vương Hổ.

Nếu bị loại khí này bám vào, người bình thường nặng thì mất mạng, nhẹ cũng lâm bệnh nặng.