Chương 8

Vợ ông vừa nghe lời này liền hoảng hốt, vội vàng gọi người của tiệm làm tóc gỡ máy uốn tóc ra, vội vàng phóng xe đến nhà trẻ.

Lúc bà ấy đến, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Khang ra ngoài, cô giáo nắm tay cậu bé, có một người đàn ông đứng trước mặt hai cô trò!

Vợ ông sợ mất hồn, nhanh chóng xuống xe, xông đến với tốc độ nhanh nhất, "Tiểu Khang!!"

Nghe được âm thanh này, người đàn ông kia quay đầu lại, đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, cười nói: "Chị dâu, chị thế này là sao vậy?"

"Vừa làm tóc à?"

Vợ của đạo diễn Lưu vòng tay ôm lấy Tiểu Khang, mặt đầy cảnh giác nhìn về phía hắn, "Sao em lại ở đây?"

"Em ăn cơm ở gần đây, Thiến Thiến nói chị không có thời gian đi đón Tiểu Khang, cô ấy lại kẹt xe, nên em liền qua đây muốn đón hộ chị."

Hắn cười đến vô hại, "Nếu chị đã đến thì chúng ta cùng đi nhé?"

"Thôi."

Vợ đạo diễn Lưu tin chồng của mình hơn, huống hồ, trước kia chồng và hắn ta cũng có chút bất hòa, hơn nữa hắn nói hắn ăn cơm ở gần đây, trùng hợp đến vậy sao?

Hắn quen biết Thiến Thiến từ lúc nào?

Còn gọi thân mật như vậy?

Trong lòng vợ đạo diễn Lưu có chút nghi hoặc, nhưng không biểu lộ ra ngoài, lòng bàn tay của bà toát cả mồ hôi rồi, "Lão Lưu bảo chị đến đón Tiểu Khang về quê thăm cha mẹ, bọn chị đi trước đây."

Nói rồi vợ của đạo diễn Lưu bế Tiểu Khang lên, đi về phía xe của mình.

Nhanh chóng lái xe rời đi.

Người đàn ông đứng nhìn, ánh mắt âm trầm đi mấy phần, nhưng vẫn cười chào hỏi cô giáo của Tiểu Khang rồi rời đi.

Nhận được điện thoại báo bình an của vợ, đạo diễn Lưu thở phào nhẹ nhõm.

Nghe vợ ông nói đến người kia, sắc mặt ông cũng nghiêm trọng hơn, "Hôm qua hắn còn đăng vòng bạn bè nói đang chơi ở thành phố B, hôm nay đã về rồi?"

Rất rõ ràng, vòng bạn bè của hắn chính là chứng cứ ngoại phạm mà hắn tự tạo ra.

Vợ của ông nghĩ mà sợ.

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt đạo diễn Lưu nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh đang phát sáng.

"Tiểu Tinh Tinh à, con lợi hại thật đấy!"

Tiểu Tinh Tinh gãi gãi đầu, cười cười: "Là sư phụ dạy dỗ tốt."

Đạo diễn Lưu cười tủm tỉm, móc một cái thẻ ở trong túi ra đưa cho cô bé, "Nếu không có con, không biết Tiểu Khang sẽ gặp phải nguy hiểm gì nữa, trong thẻ này có một trăm vạn, con cầm trước đi."

"Tí chú sẽ chuyển thêm tiền cho con."

Đây chính là ân nhân cứu mạng của Tiểu Khang nhà bọn họ đấy!

Tiểu Tinh Tinh nhớ tới lời sư phụ nói, nhận lấy, "Được ạ."

Sư phụ nói rồi, xem bói là phải đưa tiền quẻ, không thì sẽ xui xẻo!

Nhưng cô bé không biết một trăm vạn là bao nhiêu tiền, cô bé còn nhỏ, chưa có khái niệm gì về tiền.

Có điều cô bé biết, bình thường sư phụ đều lấy một phần tiền để tu sửa đạo quán, một phần đề quyên góp, sư phụ nói, như vậy có thể triệt tiêu một số nhân quả của việc tiết lộ thiên cơ.

Trong lòng của đạo diễn Lưu, Tiểu Tinh Tinh nháy mắt biến thành ân nhân cứu mạng, địa vị cũng tăng vèo vèo.

"Thế Tiểu Tinh Tinh ơi, bên con có bùa gì có thể bán cho chú không?"

Đạo diễn Lưu kích động xoa xoa đôi bàn tay, trong lòng ông vẫn không quá yên tâm!

Ông chỉ có mỗi một cậu con trai thôi.

"Có, có bùa bình an và bùa phòng tiểu nhân."

Tiểu Tinh Tinh lấy hai lá bùa từ trong túi quần áo nhỏ ra, đưa cho đạo diễn Lưu, đạo diễn Lưu vội vàng nhận lấy, "Tí nữa chú chuyển cho con một thể nhé!"

"Một lá bao nhiêu tiền?"

Tiểu Tinh Tinh lắc đầu, "Con tặng chú."

Tiểu Tinh Tinh giơ thạch trong tay lên, "Chú cho con ăn thạch."

Vậy nên cô bé cũng phải tặng chút đồ cho chú!

Đạo diễn Lưu nghe cô bé nói như vậy, trong lòng ấm áp, nhưng cũng không muốn bắt nạt trẻ con, ngoài miệng thì đồng ý, trong lòng lại nghĩ tí nữa chuyển cho cô bé.

Cho nhiều một chút, cấm có sai!

Tô Bắc ở bên cạnh: ...

Cậu là người tin tưởng khoa học, nhưng tất cả những gì cậu nhìn thấy nghe thấy vừa rồi, thật sự là đập vỡ tam quan của cậu.

Viên sữa nhỏ này... thực sự biết xem bói?

Còn xem chuẩn như vậy...

Tô Bắc ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời có mọc đằng tây đâu, nhìn đồng hồ, thời gian cũng không hỗn loạn mà?

Cậu tự nhéo mình một cái, rất đau, cũng không phải nằm mơ.

Móa!

Thật sự có huyền học hả!

Bây giờ đạo diễn Lưu cưng Tiểu Tinh Tinh ghê gớm, nghĩ đến xung đột lúc nãy của cô bé và Tô Bắc, dứt khoát đưa người sang chỗ khác, lo Tô Bắc bắt nạt cô bé.

Tô Bắc: ...

Cạn lời.