Chương 43

Quan chủ trở về phòng, nụ cười nhạt dần, ông tìm một chiếc nệm ngồi thiền, ngón tay co lại, nhắm mắt lại và suy tính một chút.

Ông thấp giọng nói: “Mọi chuyện đều trở về đúng quỹ đạo, thật may mắn.”

"Bằng cách này, con bé có thể tránh được tai họa lớn nhất trong cuộc đời mình."

Quan chủ cười khổ nói: "Mọi chuyện trong tương lai như thế nào đều phải dựa vào chính con rồi, Tinh Tinh bé nhỏ. Sư phụ chỉ có thể giúp con đến đây thôi."

Bây giờ làm cho người một nhà bọn họ đoàn tụ trước.

"Người dẫn chương trình bạn theo dõi đang online!"

Đột nhiên trong điện thoại truyền đến một giọng nói, biểu tình trên mặt quan chủ sa xuống, vội vàng đứng dậy lấy điện thoại di động: "A a, tiểu mỹ nhân ta tới đây!!"

Quan chủ nhấc điện thoại lên và đánh thưởng một cái tên lửa tới người dẫn chương trình trò chơi tuyệt đẹp mà ông đang theo dõi.

Ô ô ô, hôm nay tiểu mỹ nhân ông vẫn xinh đẹp như hoa!

Làm lão phu thần hồn điên đảo.



Bên kia.

Không có Tiểu Tinh Tinh, Tô Tu cũng không muốn cùng Tô Bắc nói chuyện nữa, trợ lý mang máy tính tới, tổ chức một cuộc họp video ngắn rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho lão tam, người bạn cũ của anh.

Nói về chuyện của Thạch Đại.

Họ nói ngày mai họ sẽ cử người đến xem xét và đưa thi thể đi.

Tô Tu co ngón tay gõ gõ trên ghế sô pha: "Chỉ vậy thôi à?"

“Vậy ý cậu là sao…”

"Mặc dù người gây ra những chuyện này đã chết, nhưng chuyện này cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được, phải không?"

"Đem đoạn lịch sử này lấy ra, biên soạn thành sách và bán miễn phí trên toàn thế giới."

Tô Tu nhếch mép cười lạnh, để anh đau lòng vì những chuyện này, anh sẽ để lịch sử này khắc sâu vào cơ thể bọn họ mãi mãi!

Đóng đinh vào cột sỉ nhục bọn chúng!

Dù có chết cũng đừng nghĩ trốn thoát.

Hãy để mọi người trên khắp thế giới biết tội ác trong quá khứ của bọn chúng!

"Cái này..." Phân phối miễn phí toàn cầu, chưa từng nghe thấy a...

“Tô gia sẽ cung cấp tiền.”

"Được rồi! Tô đại ca, cậu đã nói như vậy rồi, chúng tôi mà từ chối thì thật thâtj là không biết tốt xấu."

“Tôi sẽ báo cáo chuyện này với cấp trên.”

"Ừm, có tin tức gì của hắn không?" Tô Tu như thường lệ hỏi.

Đối phương nhẹ nhàng thở dài: "Không có."

"Ừm, tôi muốn làm phiền các cậu giúp tôi tìm xem."

“Không phiền, đây là chuyện chúng tôi nên làm.”

Xử lý xong chuyện này, Tô Tu tiếp tục đọc thông tin, sửa lại tài liệu.

Tô Bắc ở một bên đeo tai nghe đang du hành trong hẻm núi, gặp mấy đồng đội quá ngu ngốc, không khỏi hưng phấn bật mic lên: "Như thế nào? Rừng rậm là nhà của cậu à? Cậu vẫn luôn ở trong rừng, trong rừng có nấm linh chi cho cậu hái phải không?"

"Nếu cậu giàu như vậy thì mua một thanh kiếm sắt đi, như vậy mới chứng minh được cậu là người có tiền."

“Đã được buff như vậy rồi mà chẳng làm nên tích sự gì, còn đi nộp mạng cho người ta, nhanh qua đây để tôi chặt đứt cái đầu ngu ngốc của cậu xuống.”

Tô Bắc còn muốn nói tiếp, tai nghe đột nhiên bị lấy đi.

“Cậu, anh…”

Tô Bắc ngẩng đầu lên, nuốt những lời thô tục xuống.

Tắt mic, cậu ngoan ngoãn gọi: “Anh cả.”

“Bớt nói lời thô tục đi.” Tô Tu cau mày: “Trước đây anh không quan tâm cậu, nhưng cậu trước mặt Tiểu Tinh Tinh phải chú ý cho anh.”

"Chơi game ít đi. Cậu là anh trai, phải làm một tấm gương tốt, không có việc gì làm thì đọc nhiều sách chút."

Tô Bắc nhảy lớp: ...

"Em cảm thấy gen của gia đình chúng ta, có lẽ không cần phải chăm chỉ học tập..."

Tất cả đều nhảy lớp.