"Tiểu sư muội đáng yêu quá QAQ."
"Ta biết tiểu sư muội sẽ nhớ tới chúng ta!"
Đại sư huynh tức giận trừng mắt nhìn bọn họ: “Các người đều thích Tiểu Tinh Tinh như vậy, tại sao không ra gặp con bé?”
"Cái này…"
Các sư huynh gãi đầu: “Chúng ta còn không phải là vì lo lắng sẽ không khống chế được cảm xúc của mình sao?”
“Đúng vậy, khi nhìn thấy tiểu sư muội, chúng ta càng không muốn em ấy rời đi.”
Nhưng sư phụ nói rằng tiểu sư muội có sứ mệnh riêng của mình.
“Có phải hay không a, sư phụ?”
Mọi người quay lại thì thấy một người đàn ông đang ngồi trong sân, người đàn ông này đang khóc trong nước mắt và nước mũi, chính là người đã lừa dối Tiểu Tinh Tinh rằng ông ấy đã đi vân du bốn bể!
Quan chủ lau nước mắt và nấc cục một cái: "Ta không có khóc!"
"Ta mới không có luyến tiếc tiểu gia hỏa kia đâu!"
Các sư huynh: …
Nếu không, ngài lấy cái gương ra soi lại bộ dạng hiện tại của mình đi?
"Sư phụ..." Đại sư huynh thở dài: "Tại sao ngài không ra gặp Tiểu Tinh Tinh? Tại sao lại lừa con bé?"
"Còn có, con nghĩ những người trong nhà có thể mua kẹo đắt tiền như vậy cho Tiểu Tinh Tinh thì chắc chắn cũng sẽ rất thích Tiểu Tinh Tinh. Tại sao họ không cùng Tiểu Tinh Tinh đến đạo quán?"
Khi nói đến vấn đề này, quan chủ cảm thấy có chút áy náy: “Có lẽ họ đang bận việc gì đó, làm sao mà ta biết được!”
Đại sư huynh nheo mắt lại, nói: "Không phải sư phụ đã nói gì đó sao? Tỷ như không cho tiểu sư muội mang người nhà về hay gì đó..."
Đại sư huynh chỉ thản nhiên nói, nhưng đã nhìn thấy bàn tay cầm cốc nước đang run rẩy, nước tràn ra ngoài.
Đại sư huynh: …
Có thể, anh đã đoán đúng.
"Sư phụ..." Đại sư huynh thở dài: "Sao ngài lại làm như vậy?"
Quan chủ lau mồ hôi lạnh trên trán, có quỷ mới biết vừa rồi ông gần như sợ chết khϊếp, sao đại đệ tử này lại biết được?
"Con không hiểu đâu!"
"Anh cả của Tiểu Tinh Tinh là một doanh nhân thành đạt chỉ mới 25 tuổi và là lãnh đạo của tập đoàn Tô thị. Nếu cậu ta tra ra được sự tình của năm đó thì..."
"Cái đạo quán này của chúng ta liền xong đời!"
“Cho nên không gặp là tốt nhất.”
Với tố chất tâm lý này của ông ấy, rất dễ bị dụ nói ra.
Đại sư huynh: …
"Không phải năm đó ngài đã cứu tiểu sư muội sao?"
"Đúng là như vậy không sai, nhưng cũng chính ta đã giấu Tiểu Tinh Tinh ở chỗ này ba năm..."
Ba năm qua, ông cũng không có nói cho Tô gia tin tức gì, chỉ cần như vậy cũng đủ để những người anh trai cuồng em gái này không tha cho ông rồi.
Nhiều năm qua, ông cũng đang điều tra một số chuyện về Tô gia, càng điều tra càng cảm thấy mình nhất định không thể gặp bọn họ!
Ai cũng là người không dễ chọc!
Hơn nữa ông cũng không phải cố ý trấn áp Tiểu Tinh Tinh ở đây, hết thảy đều là vận mệnh a!
Ông cũng tuyệt đối không ham muốn Tiểu Tinh Tinh có thể mang lại may mắn cho mình...
Mặc dù, ừm, mang lại may mắn là một chuyện, dù sao khi lần đầu tiên ông nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, ánh mắt của ông đã bị ánh sáng trên người cô bé thu hút, chính vì điều này mà ông đã cứu Tiểu Tinh Tinh khỏi tay của bọn buôn người.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là ông tính toán, nếu Tiểu Tinh Tinh quay về trước khi cô bé ba tuổi rưỡi, sẽ có nhiều chuyện bất khả kháng xảy ra, cô bé sẽ lại biến mất.
A, có điều ba năm sau chắc chắn cô bé cũng sẽ trở về Tô gia...
Nhưng, để ngăn cô bé lang thang khắp nơi trong suốt ba năm qua nên ông đã quyết định cứu cô bé!
Thật cảm động a.
Quan chủ chạm vào chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn của một thương hiệu nào đó của chính mình và thở dài: "Hết thảy đều là ý trời!"
Đại sư huynh: …
Anh không chấp nhận chuyện này: "Sư phụ, con nhớ rằng đạo quán của chúng ta đã trở nên ngày càng tốt hơn sau khi em gái đến."
Đạo quán của trước kia, hương khói điêu tàn a.
Quan chủ: …
Ta gõ!
Đại đệ tử này thông minh quá, phải làm sao bây giờ?
Thật không dễ đánh lừa.
Quan chủ đảo mắt vài cái rồi đứng dậy bỏ chạy: "Ây da, con hỏi nhiều như vậy làm gì? Tóm lại là ta rất yêu Tiểu Tinh Tinh, các con cũng thực sự coi con bé như người nhà, thế là đủ rồi."
"Ta đi đây. Nếu có người tới gặp ta, nhớ nói là ta đi vân du bốn bể đấy."
Dừng một chút, quan chủ chạy lại lấy mấy viên kẹo từ tay đại sư huynh: “Đây là kẹo Tiểu Tinh Tinh đưa cho ta, để ta ăn mấy cái.”
Lời vừa dứt, người liền trốn đi.
Đại sư huynh thở dài.
Sư phụ đôi khi thực sự không đáng tin cậy!