"Bé Tinh Tinh, trong túi của em đựng gì vậy?"
Mặt bé Tinh Tinh đỏ lên, vội vàng đưa tay cầm túi đeo lên, tay nhỏ khua khua với cậu ấy: "Khụ, cũng không có gì đâu, chính là một số pháp khí mà sư phụ tặng cho em."
Đường Ứng:?? Một số? Có chắc chỉ là một số không?
Có điều túi quần áo nhỏ như vậy, có thể đựng cái gì?
Chẳng lẽ thật sự là do cơ thể cậu ấy kém quá rồi?
Vậy cũng không đến mức yếu hơn đứa trẻ ba, bốn tuổi chứ?
Xem ra cậu ấy phải tập luyện thật tốt mới được!
“Vậy... Sao mà em cầm được? Anh Bắc...”
Đường Ứng nhìn về phía Tô Bắc.
Tô Bắc liếc túi sữa nhỏ một cái, để túi sữa nhỏ thế này tự cầm đồ, là có chút không thể nào nói nổi.
Nghĩ đến sau này cô bé sẽ đi theo anh em của mình, cậu giúp một chút cũng dễ hiểu.
Tô Bắc vươn tay về phía bé Tinh Tinh, "Anh cầm hộ em."
Đường Ứng lập tức cười nói: "Anh Bắc khỏe lắm, đừng nhìn anh ấy trông mảnh khảnh xinh đẹp như vậy, trước kia ở trong đội bóng rổ của trường anh đấy, ngày ngày rèn luyện thân thể, sức mạnh cứ phải gọi là đỉnh."
Bé Tinh Tinh lặng lẽ nhìn Tô Bắc một chút, tại lúc cậu sắp không nhịn được nữa, đưa túi quần áo nhỏ cho cậu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thật sự rất nặng á..."
Sư huynh còn không cầm lên được cơ mà.
Tô Bắc bật cười một tiếng: "Có thể nặng cỡ nào?"
"Em tưởng rằng anh gà như cậu ấy hả?"
Tô Bắc nhìn Đường Ứng một cái.
Đường Ứng sờ mũi, khụ, anh Bắc à, giữ chút mặt mũi đi.
Bé Tinh Tinh buông lỏng tay.
"Loảng xoảng ——" một tiếng, túi quần áo nhỏ lại rơi trên mặt đất, Tô Bắc đã dùng chút sức lực để nhận rồi đấy.
Nhưng không nghĩ tới cái túi này nặng như vậy!!
Rõ ràng nhìn thì không lớn, lại giống như quả cân.
Tô Bắc: ...
Cậu không cần mặt mũi sao?
Tô Bắc cắn răng, giậm chân đứng vững rồi dùng sức, theo sự dồn sức của cậu, mặt đất dưới chân còn xuất hiện cả vết nứt.
Hự —— Tô Bắc âm thầm phát lực, cũng xem như nhấc được túi quần áo nhỏ lên một chút, sau đó “phịch” một tiếng, lại rớt xuống.
Tô Bắc: ...
Đường Ứng: ...
Mặt đau quá.
Bé Tinh Tinh: !!!!
Hóa ra người hữu duyên là anh trai nhỏ yếu đuối!
Bé Tinh Tinh đưa tay cõng túi quần áo nhỏ lên, cười ngọt ngào với bọn họ, "Không sao, để bé Tinh Tinh tự cầm đi!"
Tô Bắc: ...
Em đừng cầm lên nhẹ nhàng như vậy chứ, làm lộ ra anh rất phế.
Tô Bắc nhìn hai tay của mình, bắt đầu hoài nghi bản thân.
Chuyện gì xảy ra?
Cậu đâu có yếu như vậy?
Chẳng lẽ...
Đạo quán này thật sự có chút quỷ quái?
Sẽ làm giảm thực lực của cậu?
Tô Bắc chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.
Ba người xuống núi, trong đoàn phim làm chương trình giải trí dưới núi, đạo diễn Lưu gấp đến độ miệng đều nổi bóng, "Chuyện gì thế hả!!"
"Tất cả người dự bị đều không xếp lịch được?"
Có cần quỷ quái như vậy không?
Ông cũng là nghe các tiền bối nói, gần đây đỉnh lưu Tô có chút xui xẻo, nhưng đoàn làm phim của ông nhỏ, vất vả lắm mới mời được đỉnh lưu Tô, sao ông có thể từ bỏ được?
Kết quả...
Hiển nhiên là ông quá ngây thơ rồi.
Cộng tác nhỏ của đỉnh lưu Tô hôm nay đột nhiên bị sốt, không thể tới tham gia chương trình giải trí, những người dự bị còn lại đều không xếp được lịch trình.
Gặp quỷ rồi.
Ngay lúc ông định tùy tiện chọn một em bé trong thôn, thì thấy bọn Tô Bắc từ trên núi xuống.
Ánh mắt của ông lướt qua một cái liền rơi trên người bé Tinh Tinh ở giữa hai người bọn họ.
Bé con kia trông vô cùng xinh xắn đáng yêu, làn da trắng nõn, mắt to, lông mi rất dài, phấn điêu ngọc trác, chỉ nhìn một chút, liền có thể làm cho các bà mẹ thấy yêu thích hô hào.
Còn có người thích hợp hơn cô bé sao?
Không có!
Đạo diễn Lưu bước nhanh đến, "Tô Bắc à, cháu tìm thấy cô bé này ở đâu vậy? Thế này cũng quá phù hợp với tiết mục này của chúng ta rồi!"
Tiết mục của bọn ông là chương trình giải trí có minh tinh và trẻ con, minh tinh mang theo bé con sống trong thôn bảy ngày, chăm sóc bé con bảy ngày, mấu chốt là tất cả những minh tinh này đều chưa lập gia đình, còn có thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi như Tô Bắc, rất có triển vọng.
Mà đứa trẻ họ phải chăm sóc cũng được định trong khoảng ba đến năm tuổi.
Trẻ con tầm tuổi này là đáng yêu nhất.